Friday, February 15, 2002

Đứt gánh

Vẫn tưởng bên nhau đến bạc đầu,
Âm dương hai ngã có ngờ đâu,
Vợ chồng nghĩa nặng em đành lỗi,
Sớm vội xa rời chốn bể dâu.

Năm mươi năm lẻ kiếp phù du,
Một nấm mộ tươi khói mịt mù,
Mấy mảnh khăn tang đầm nước mắt,
Vài vòng hoa rũ khóc ngàn thu.


Nhớ xưa nơi đất khách xa xôi,
Duyên nợ mình nên chuyện lứa đôi.
Tay trắng cùng nhau xây mái ấm,
Tháng ngày mưa nắng lặng lờ trôi.

Ngỡ rằng mình mãi mãi ngàn sau,
Dắt díu nhau qua trọn nhịp cầu.
Đau đớn nửa đường anh đứt gánh,
Con đò mất bến biết về đâu.

Hăm mấy thu qua chẳng biết sầu,
Ai hay phút chốc lại xa nhau.
Kiếp này trót lỡ tàn hương lửa,
Đã chắc gì còn có kiếp sau.

Thân anh nào có quản chông gai,
Chỉ tội đàn con chịu đắng cay,
Côi cút tuồi đời còn nhỏ dại,
Thiếu bàn tay mẹ, biết sao đây.

Rồi mai khi trở lại Paris,
Chỉ có mình anh lặng lẽ đi.
Phố cũ, đường xưa, chim lẻ bóng,
Ngõ ve héo úa khóm tường vi.

Trăm năm cơn mộng mị mong manh,
Đến thế thì thôi thế cũng đành.
Em hãy yên lòng về chốn ấy,
Đường trần cay đắng để riêng anh.

Len lách khe song gió nguyện cầu,
Hắt hiu sương lạnh ướp sầu đau,
Con thơ trăn trở như thầm hỏi,
Không biết đêm nay mẹ ở đâu?

Ánh đèn trong tối thoáng lao chao,
Có phải hồn thiêng tự chốn nao,
Tìm lối quay về nơi tổ ấm,
Ru con ngủ trọn giấc chiêm bao.

Rả rích canh thâu dế gọi buồn,
Sầu đêm thức giấc, lệ đêm tuôn.
Tiếng chuông theo gió mơ hồ vọng,
Hay tiếng cõi âm thúc giục hồn.
(Gởi tới Lộc như một lời phân ưu, để thay câu đưa tiễn cuối cùng)
Cali 2/2002, Trần Văn Lương)

No comments:

Post a Comment