Dạo:
Dẫu mai thiên
cổ đăng trình,
Tim còn giữ mãi bóng hình người thương.
I. Cóc cuối tuần Phú Lang Sa:
Demain Si ...
Demain quand le
soleil se lève,
Peut-être
serais-je jà mort.
Ma vie, si
frivole et si brève,
Je l'écarterais
sans remords.
Demain quand
explose l'aurore,
Entonnera
l'oiseau son chant,
Avec joie
regardant éclore
Les fleurs qui
parsèment le champ.
Demain quand
s'éveille la ville,
La pandémie
s'enfuit enfin.
L'homme, âme
joyeuse et tranquille,
A conquis son
traître destin.
Demain si périr
je devais,
Mon cœur pour toi
serait le même.
J'espère ainsi
qu'au moins tu sais
Qu'il y a bien
quelqu'un qui t'aime.
Trần Văn Lương
Cali, 5/2020
II. Phỏng dịch
thơ Việt:
Ngày Mai Nếu ...
Ngày mai lúc mặt
trời vừa chớm trổ,
Anh chắc đà thiên
cổ bước đường xa.
Sống bất tài, vô
dụng, uổng ngày qua,
Nếu mất cũng có
gì mà tiếc nhớ.
Ngày mai lúc ánh
bình minh rực nở,
Chim lại về tở mở
cất lời ca,
Hân hoan nhìn ngắm
những cánh đồng hoa,
Đang phơi phới trải
ra đầy trước mặt.
Ngày mai lúc phố
phường bừng mở mắt,
Đại dịch này dập
tắt mới vừa xong.
Người sống còn,
lòng thơ thới thong dong,
Mừng mình đã
thoát khỏi tròng định mệnh.
Ngày mai nếu anh
nằm trong đất lạnh,
Con tim anh vẫn
canh cánh một niềm,
Cầu mong em hãy
tin tưởng ngày đêm
Rằng có kẻ yêu em
dù đã khuất.
Trần Văn Lương
Cali, 5/2020
III. Phỏng dịch
thơ Tây Ban Nha: (endecasílabos)
Mañana Si ...
Mañana cuando el
sol despierta al día,
Acaso yo ya
habría fallecido.
Mi vida,
improductiva y sin sentido,
Con gusto y
alivio yo la perdería.
Mañana cuando
progresa la aurora,
El ave, alegre,
entonará su canto,
Y los cerezos
romperán en llanto,
Aumentando la
gracia de la flora.
Mañana cuando la
ciudad despierta,
La pandemia se
habría al fin fugado.
El corazón de
alegría colmado,
La gente goza su
victoria incierta.
Mañana si
abandono yo mi vida,
Aún el alma mia
te pertenece.
Espero bien que
tu instinto te rece
Que alguien por
siempre te ama, mi querida.
Trần Văn Lương
Cali, 5/2020
IV. Phỏng dịch
thơ Anh văn: (iambic pentameter)
Tomorrow If ...
Tomorrow
when the sun ignites the sky,
Perhaps my
time has come to pass away.
My life, so
vain and having gone astray,
To lose it
I would waste no time to cry.
Tomorrow
when the gorgeous dawn appears,
The birds
return to start reciting chants,
Euphoric as
if going through a trance,
While
watching cherry blossoms shedding tears.
Tomorrow
when the normal life rebounds,
The fierce
pandemic just has been confined.
Thus peace
and joy will bless our human kind,
That tricky
fate has lost its deadly grounds.
Tomorrow if
I meet my own demise,
My heart to
you will always faithful be.
I hope, my
dear, at least to make you see
That
someone loves you till the day he dies.
Trần Văn Lương
Cali,
5/2020
No comments:
Post a Comment