Công viên chiều cuối thu,
Đèn úa đón sương mù,
Bướm già ru lá héo,
Lạnh lẽo nẻo phù du.
Gió vi vu quạnh quẽ,
Ngày lặng lẽ thương đau,
Người và tượng đá nhìn nhau,
Ánh mắt trơ màu nước lã.
Người trải buồn lên đá,
Cây rắc lá trên người.
Hai tri kỷ nghẹn lời,
Côi cút giữa cảnh đời hoang dã.
Bóc màu nắng pha lẫn màu tuyết giá,
Người đắp lên thân tượng đá làn da,
Dệt mái tóc thướt tha như sóng nhạc.
Rồi đón bắt vì sao trời đi lạc,
Đem ghép thành đôi mắt vạc liêu trai.
Cánh hồng nhung còn khát giọt sương mai,
Người đem gắn lên bờ môi mở hé.
Đêm gầy đơn lẻ,
Đọng khoé mắt sâu.
Nhung nhớ vỡ đục ngầu,
Lưng chén sầu sóng sánh.
Chim xa bầy mỏi cánh,
Cuộn mình ôm giá lạnh mênh mông.
Người đứng giữa trời không,
Bóng lồng trong mắt tượng.
Cõi mịt mù vọng tưởng,
Lòng chợt vướng oan khiên.
Tim dại khờ theo ánh mắt cuồng điên,
Người xẻ nửa hồn thiêng cho tượng đá.
Mạch sống bỗng tuôn tràn thân xác lạ,
Phút nhiệm mầu, tượng đá hóa giai nhân.
Rộn rã phù vân,
Xoay vần mộng ảo.
Trăng khuya về lơ láo,
Vờn vạt áo tung bay.
Tóc rối xõa bờ vai,
Gót trần lay cỏ ướt.
Người bồi hồi thổn thức,
Lửa tình si hừng hực nấu nung.
Trong bóng tối mông lung,
Đôi mắt tượng lạnh lùng hơn băng giá.
Người chợt biết, trong đam mê vội vã,
Đã không cho tượng đá một con tim,
Nên giờ đây dù đổi lốt thay hình,
Tượng nào hiểu được chữ tình muôn thuở.
Ung dung từng bước nhỏ,
Tượng đá bỏ công viên,
Bỏ khung trời xưa cũ, bỏ người quen,
Tìm đến chốn ánh đèn đêm rực rỡ.
x
x x
Rưng rưng trời trở gió,
Người một mình vò võ công viên,
Nửa mảnh hồn tê tái lặng yên,
Nghe lá khóc triền miên trên vai lạnh.
Cali 4/2003
No comments:
Post a Comment