Dạo:
Tay vần năm tháng xót xa,
Tuổi già đã chín thịt da mấy mùa.
Chiều men lối cũ dắt ngày qua,
Người đứng bơ vơ nghẹn tuổi già.
Tóc trắng xót xa màu dĩ vãng,
Cuối trời bảng lảng bóng mù sa.
Ngọc ngà héo úa đã từ lâu,
Thao thức canh thâu quạ bạc đầu,
Giông gió gọi sầu lay tháp cổ,
Ma Chàm khốn khổ lội rừng sâu.
Đêm đêm nghe muỗi hát ca dao,
Chạnh nhớ thương quê cũ dạt dào.
Nhớ tiếng ầu ơ thời bé bỏng,
Bồng bềnh theo nhịp võng lao chao.
Nhớ căn nhà rét mướt ngày đông,
Vách hở, tôn oằn, khói bếp xông,
Đứa trẻ ru em chiều vắng mẹ,
Lời ca bập bẹ nghẽn bên song.
Ngọn dừa uể oải gãi trời không,
Vài rá cau khô đợi nắng hong,
Bầy sẻ đói lòng nhìn dáo dác,
Chó gầy xơ xác chẳng buồn trông.
Nhớ lối lên trường buổi sớm mai,
Giọt bùn lấm tấm gót chân chai.
Manh quần cũ vá không còn chỗ,
Đôi guốc gỗ mòn xách nặng tay.
Mỉm cười ai khẽ liếc vu vơ,
Xao xuyến tim non tuổi dại khờ.
Ánh mắt ngọt lừ như trái cấm,
Một đời gạt gẫm kẻ ươm mơ.
Ve khều phượng nở hối hè sang,
Lưu bút chuyền tay, dạ ngổn ngang,
Mực tím ngập ngừng câu giã biệt,
Nỗi buồn khép chặt chỉ riêng mang.
Nghẹn ngào tiếng trống bãi trường vang,
Ai biết khi năm học mới sang,
Sẽ thiếu đi bao khuôn mặt cũ,
Sân trường nắng đổ chợt thênh thang.
Sao trời từ đó kiếp đi hoang,
Theo hạt sương rơi rớt dọc đàng.
Con nước lỡ làng qua bến vắng,
Lạnh lùng đánh đắm chuyến đò ngang.
Mây mùa quét mãi nhạt màu trăng,
Ký ức điêu tàn lưới nhện giăng,
Chim hát khúc từ ly, khản giọng,
Bò nhai niềm tiếc nhớ, mòn răng.
Cành khô thoảng gió khật khừ say,
Chiếc lá lạc loài vất vưởng bay.
Trên nhánh u hoài ngày tắt vội,
Nhạc sầu thiên cổ gọi hồn ai.
Vật vờ khói lạnh ngủ trên nương,
Le lói canh khuya lửa dặm đường.
Năm tháng uốn còng lưng lữ khách,
Quê nhà vẫn cách mấy trùng dương.
Cali 3/2003
No comments:
Post a Comment