Em đã ra đi buổi chớm thu,
Mỗi năm từ đó chỉ ba mùa,
Tiếng ve vừa chết theo chân hạ,
Giá lạnh đông đen đã mịt mù.
Từ đó thu nồng chắp cánh bay,
Để ai còm cõi chốn lưu đày,
Hai tay chưa trọn vòng ôm nhỏ,
Đã vội thương đời sớm đổi thay.
Bến cũ đò ngang thiếu kẻ đưa,
Chân người đã khuất nẻo đường xưa,
Phượng hồng rơi rụng sân trường vắng,
Từng vũng máu đào thẫm nước mưa.
Từ đó trời khuya nhạt ánh sao,
Mưa chiều thôi cất bước tìm nhau.
Dế kêu nửa tiếng đành im nghẹn,
Xác héo thương ai ngập lối sầu.
Cúc vàng miễn cưỡng nhú từng hoa,
Đón bước đêm rơi lệ nhạt nhòa,
Dấu vết tay ai ngày tháng cũ,
Nhạt mờ trong ánh ráng chiều pha.
Từ đó trăng côi cút dãi dầu,
Lưng trời trơ nét mặt xanh xao.
Bóng ai khẽ hiện sau làn khói,
Mắt thoáng nhìn nhau lệ ứa trào.
Chim lẻ quay về rã cánh nâu,
Lạc bầy khóc bạn suốt canh thâu.
Tóc mai biền biệt khung trời lạ,
Gội ánh trăng khuya bạc mái sầu.
Từ đó lá hiu hắt đổi màu,
Đông về theo ảo vọng rơi mau.
Cành khô chua xót thương màu úa,
Một thoáng gió vàng chợt mất nhau.
Mắt trắng vời trông bóng sáo diều,
Dáng gầy theo nắng đổ xiêu xiêu.
Bụi sầu lạc lõng tơi trong gió,
Biết đỗ hồn ai buổi xế chiều.
Từ đó đường đời bỗng lạnh căm,
Co ro trong kén tủi thân tằm,
Dây tơ dầu đứt sầu chưa đoạn,
Day dứt lòng đau những tháng năm.
Lặng lẽ đêm về trĩu giọt sương,
Hồn rơi theo bước nhỏ bên đường,
Lệ tình buồn héo khô màu lá,
Lạnh buốt khung trời cũ nhớ thương.
Cali 8/2001
No comments:
Post a Comment