Dạo:
Chiều nghe gió đọc thơ Hồ Dzếnh,
Nhìn khói bay cao, chạnh nhớ nhà.
Ai hát một mình trong giá lạnh,
Nhạc sầu lay động cánh buồm da.
Nắng mù đeo gót bóng chiều xa,
Bước lẻ lênh đênh lạc dấu nhà,
Sóng nước bập bềnh rêu mượn bến,
Con đò năm tháng lén trôi qua.
Ech kêu khản tiếng lệ tràn hang,
Chim vút theo mây lạc mất đàn,
Tay vói trăng rơi lòng hụt hẫng,
Nặng nề sương đẩy ánh chiều loang.
Ráng trời mờ ảo cảnh chia phân,
Trăng chết trên cao đã mấy lần.
Gió gọi đêm về, dơi mỏi cánh,
Mây đùa lá rụng, khỉ chồn chân.
Bụi thời gian lấp bóng trưa hè,
Mưa nhỏ từng đêm liệm xác ve,
Nhắm mắt trông vời mây cố quận,
Hồn xưa tìm kiếm nẻo quay về.
x
x x
Mái tranh, khói nhạt lượn lờ bơi,
Tóc bạc theo giàn mướp tả tơi.
Bụi chuối luân hồi qua mấy kiếp,
Chùm hoa Vạn thọ chuyển bao đời.
Đàn trẻ cười rung ánh nắng mai,
Sân trường áo trắng nhẹ tung bay,
Phượng hồng theo gió lơn màu tóc,
Nhịp trống u buồn trĩu nặng vai.
Dế gáy vang vang góc giáo đường,
Tiếng cầu kinh áo não thê lương,
Chúa gầy hé mắt từ cung thánh,
Nhìn xuống đàn con dạ xót thương.
Thành phố tuổi thơ sạm nắng tà,
Tháp Chàm xưa ẩn hiện xa xa.
Rừng keo trái chín ơ hờ rụng,
Từng đụn cát vàng thở bóng ma.
x
x x
Đất khách lê la kiếp sống thừa,
Nửa vòng trái đất dựa cơn mơ,
Tìm trăng đo dấu chân quê cũ,
Mây úa vô tình nghẽn lối xưa.
Đêm khuya mắt dõi ánh sao sa,
Chẳng biết sao rơi có đến nhà.
Đốm lửa que diêm nhoè khoé mắt,
Quê nhà theo khói thuốc bay xa.
Cali 6/2001
No comments:
Post a Comment