Friday, November 5, 2010

Tàn Phai



Anh lỗi phận, bao năm trường lạc bước,
Bóng hình em vẫn vằng vặc trong tim.
Đất Nha Trang lê gót mỏi đi tìm,
Mong gặp lại khối tình xưa đã lỡ.


Hai kẻ lạ đứng nhìn nhau bỡ ngỡ,
Mắt không hồn, sầu chất ngất hơn non.
Anh thẫn thờ, em đứng lặng ôm con,
Và phút chốc bỗng nhìn ra sự thật.

Anh đã chết và em cùng đã mất,
Sống làm sao khi nhan sắc tàn phai,
Sống làm sao khi héo úa hình hài,
Chỉ quá khứ mới là chân hiện tại.

Không, em hỡi, mình không hề gặp lại,
Kiếp vô thường run rủi đến gần nhau.
Trong sát na ánh mắt ngỡ ngàng trao,
Chợt hiển hiện cả khung trời quá vãng.

*****

Đà Lạt đó, nơi sương mù lãng đãng,
Anh và em bay nhảy chốn Thiên đường,
Tay trong tay, chân dạo khắp khuôn trường,
Trai lãng tử, gái thuyền quyên phỉ nguyện.

Em vẫn bảo: “Lỡ mai này sắc diện
Em tàn phai, mình sẽ chẳng còn nhau”.
Anh vô tình, đâu nghĩ chuyện ngày sau,
Đâu biết được đời chông gai chớn chở.

Tình đang đượm, huyên đường gây trắc trở,
Không vừa lòng dung mạo của tiên nga,
Hai lối nhìn, hai thế hệ chia xa,
Anh thương mẹ, phụ tình em gái nhỏ.

Gạt nước mắt xa nhau từ dạo đó,
Từng đông vàng, từng hạ xám trôi qua.
Dù lưu đày theo tuế nguyệt phôi pha,
Anh vẫn nhớ đến người em thuở ấy.

Rồi năm đó, anh lên đường trở lại,
Vượt trùng dương về đất mẹ tìm em.
Lòng bảo lòng chỉ để trộm nhìn xem
Hình ảnh đóa hoa đào năm tháng cũ.

Anh xúc động bồi hồi đêm tái ngộ,
Phút giây đầu mình chẳng nhận ra nhau.
Rồi bỗng dưng trong nháy mắt nhiệm mầu,
Bao quá khứ thoắt về trong nhất niệm.

*****

Em nín lặng, quay lưng, không quyến luyến,
Anh âm thầm cúi mặt bước chân đi,
Vạn lời trao, dù không nói năng chi,
Lòng vẫn muốn năm xưa là thực tại.

Em yêu hỡi, mình không hề gặp lại,
Cũng không hề thấy nhan sắc tàn phai,
Không hề hay khô héo tấm hình hài.
Em yêu dấu, tình đôi mình vẫn đẹp.
Cali May 22, 2000

No comments:

Post a Comment