Friday, November 5, 2010

Lỡ Chuyến Đò

Ba mươi năm hồi tưởng,
Thơ ngây tuổi học trò.
Tình xuôi theo bến khác,
Tôi đã lỡ con đò.

Thuở ấy em khờ dại,
Tim tôi cũng dại khờ.
Tình mình trang giấy trắng
Chưa kịp chép vần thơ.

Tình trao qua ánh mắt ,
Qua nhung nhớ đêm thâu.
Những ngón tay vụng dại,
Chưa một lần đan nhau.

Em mang tên là “Hiệp”,
Sao mình lại cách xa.
Quỷ vô “thường” độc dữ,
Làm tan nát tình ta.

Tôi bùi ngùi thổn thức,
Em nhạt nhòa lệ rơi,
Tình đôi ta chỉ vậy,
Hai đứa biệt phương trời.

Tôi bốn năm cô độc,
Nhìn bè bạn vui chơi.
Em con đò chuyển bến,
Có nhớ đến tình tôi?

Rồi qua cơn quốc biến,
Tình mình ngỡ phôi pha.
Tôi bơ vơ đất lạ,
Em luân lạc quê nhà.

Bỗng nghe tin em đến
Thăm mảnh đất lưu đày,
Tôi bồi hồi xúc cảm,
Mong tay được trong tay.

Nào ngờ ôi định mệnh,
Tương Giang vẫn hai đầu.
Những ngón tay cằn cỗi,
Chẳng bao giờ đan nhau.

Ba mươi năm tình cũ,
Lửa tàn chưa hết tro,
Em quay về đất mẹ,
Tôi lại lỡ con đò.

Cali May19,2000

No comments:

Post a Comment