“…
Rồi đã đến lúc người tôi mong đợi xuất hiện. Khi người ta chưa đến thì mong, đến rồi thì lại tiếc nuối phút giây chờ đợi. Vẫn dáng dấp ấy, khuôn mặt ấy, không một vết nhăn, mái tóc buông xuôi hờ hững... Tôi nhìn nàng từ xa, tim đập mạnh khác thường mặc dù đã được cảnh cáo từ trước. Nhìn nàng tôi nhận ra ngay. Ngược lại, it người nhận ra tôi, vì sau những đau thương, bầm dập trong cuộc sống, những đổi thay nơi tôi nhiều quá! Tôi rất mừng khi được biết nàng sống hạnh phúc bên chồng con.
…”
N Đ T K8
Hạnh Phúc
(Tặng NĐT và những ai còn nhớ đến
hình ảnh của người xưa)
Hạnh phúc thay cho những kẻ yêu nhau,
Và tan vỡ mỗi người đi mỗi ngả,
Rồi cô độc, nhìn nắng chiều tơi tả,
Đếm thời gian, lòng thầm nhớ người xưa.
Nhớ những lần em tan học trong mưa,
Anh đứng đợi, mặc nước tràn túi áo,
Đà Lạt lạnh, mây gieo sầu áo não,
Mà mình không nghe buốt giá tâm hồn.
Nhớ giảng đường, nơi nắng sớm trộm hôn
Đôi má thắm của bao nàng thiếu nữ.
Dù trăm tia ngàn hồng khoe rực rỡ,
Ngước mắt nhìn anh chỉ thấy riêng em.
Nhớ Hoà Bình khi bóng tối dâng lên,
Mình rỗi bước đi loanh quanh luẩn quẩn,
Tay bắp nướng, tay bánh mì Vĩnh Chấn,
Sinh viên nghèo, chỉ sắm được bấy nhiêu.
Nhớ cà phê Thủy tạ mỗi buổi chiều,
Mình đối diện nhâm nhi vài giọt đắng,
Khói thuốc tỏa vào không gian vắng lặng,
Quyện sương mờ thành khúc lụa mong manh.
Nhớ bờ hồ những ngày nắng hanh hanh,
Bỏ lớp học, mình thong dong thả bước,
Chân lên xuống mà không hề định trước,
Mắt hững hờ nhìn hoa cỏ Bich Câu.
Nhớ đồi cù nơi mình đã cùng nhau,
Từng ước thệ đến trăm năm đầu bạc,
Sẽ mãi mãi cùng sống đời phiêu bạt,
Khắp chân trời góc biển chẳng từ nan.
Nhớ Giáng Sinh, đêm gió lạnh ngút ngàn,
Sân Năng Tĩnh đầy con chiên thánh thiện.
Mặc thiên hạ mắt nhìn trời khẩn nguyện,
Anh tội khiên chỉ nhìn Chúa nơi em.
*****
Rồi hôm nao, tình bỗng phủ mây đen,
Em nức nở nói lên câu từ giã.
Lời chửa dứt, em quay lưng vội vã
Biến tan vào con dốc nhỏ trong sương.
Anh sững sờ, lòng lặng ngắt bi thương,
Tình hiện tại thoắt đã thành dĩ vãng,
Ngơ ngẩn đứng trong nắng chiều bảng lảng,
Khắc vào tim hình ảnh buổi chia tay.
Đà Lạt ơi, tôi lúc đó nào hay,
Lần từ giã chinh là lần vĩnh biệt.
Và em nhỏ, anh cũng làm sao biết,
Phút giã từ là phút cuối nhìn nhau.
*****
Hạnh phúc thay cho những kẻ mai sau
Vẫn còn bóng người xưa trong tâm khảm.
Đường trần thế, dù mây sầu ảm đạm,
Bóng hình xưa là hạnh phúc trăm năm.
Cali 7/2000
No comments:
Post a Comment