Đấu trường xưa từng cắn nát thân tôi,
Cho quân dân La mã phút cười vui,
Khi thấy máu chan hòa thân tử tội.
Bởi nghiệp chướng tội khiên không sám hối,
Tôi đầu thai trở lại chốn trần gian,
Em thành người mang tuyệt thế dung nhan,
Mình tái ngộ chốn tình trường đẫm lệ.
Đôi mắt sắc như con dao đồ tể,
Bằm tim tôi thành mảnh vụn li ti.
Những bụi vàng của một khối tình si,
Bay lên tỏa đầy tóc em lóng lánh.
Môi hàm tiếu, hoa anh đào khôn sánh,
Là miệng hùm ngoạm chặt cổ hồn tôi.
Giọt máu đào từ vết cắn sục sôi,
Thành son thắm tô môi em mọng đỏ.
Làn tóc rối dịu dàng tung theo gió,
Ấy xich xiềng trói chặt óc tim ai.
Nhà tù em không cửa đóng then cài,
Nhưng tử tội vẫn không hề vượt thoát.
Bàn tay đó, từng ngón ngà trau chuốt,
Kỳ diệu thay, là móng vuốt chim ưng,
Suốt ngày đêm cào xé nát thịt xương
Kẻ nô lệ của khối tình đơn lẻ.
Này cô bé, chốn tình trường quạnh quẽ,
Khổ đau nào thua kém đấu trường xưa.
Hình bóng em tôi si dại tôn thờ,
Lòng dẫu biết trái tim em băng giá.
Vườn tình ái, đường một chiều không lạ,
Với những ai mang số kiếp đọa đày,
Xem đau thương như hạnh phúc hàng ngày,
Uống cay đắng mềm môi khi tình phụ.
Tôi chỉ muốn em mãi là dã thú,
Và thân tôi mãi mang kiếp tội nhân,
Để đấu trường tôi quằn quại xác thân,
Trút hơi thở dưới bàn tay kiều diễm.
Cali 7/2000
Viễn Xứ - Tranh Lụa Vi Linh |
No comments:
Post a Comment