Dạo:
Ngu ngơ cõng nắng theo tình,
Tình tan nắng tắt, một mình bơ vơ.
Tình Nắng
Bóng chiều già dai dẳng,
Lối chung về, nhầy nhụa nắng Ca Li,
Bụi quen đường, quanh quẩn gót chân đi,
Thoảng trong gió, có chút gì tan vỡ.
Em chải chuốt, mượt mà như kẻ chợ ,
Lời ngọt ngào đưa đẩy nở giòn tan,
Mắt lạnh lùng, điểm xuyết nụ cười khan,
Anh chợt biết, nên ngỡ ngàng nín lặng.
Khói thuốc tàn khô đắng,
Anh bồi hồi nhìn nắng ấm Ca Li,
Đang chết dần trên lối chúng mình đi,
Nghe thương nhớ thầm thì câu hối tiếc.
Bia mộ cũ đã lên màu xanh biếc,
Con chim mù đang tập viết tình ca,
Cánh nhạc vụn la đà,
Khe khẽ bám tóc hồn ma bạc trắng.
Con phố chiều thưa vắng,
Anh bùi ngùi bóc vội nắng Ca Li,
Từng lớp hằn dấu vết bước em đi,
Cuộn gói chặt mảnh tình si vụng dại.
Rồi ngày qua tháng lại,
Chân người đã ngại tìm nhau,
Mắt em nay sớm tối thay màu,
Môi anh nhấm thêm nỗi đau mằn mặn.
Hương thu về lẳng lặng,
Anh âm thầm từ giã nắng Ca Li,
Luyến lưu gì rồi cũng phải ra đi,
Dù biết phút chia ly là mãi mãi.
Chân thất thểu xa phố phường oan trái,
Nắng hờn đưa, cho lòng phải vấn vương,
Chiếc lá khô lặng lẽ vẫy bên đường,
Cung nhạc chết phi trường nao nao dạ.
Anh về lại thị trấn buồn hoang dã ,
Mang theo mình cuộn nắng hạ Ca Li,
Hành trang sầu, kỷ niệm một chuyến đi,
Cùng giọt lệ phân kỳ chưa kịp ráo.
Muà đông đến, đêm vùng vằng gió bão,
Tuyết nghiêng trời, ngày áo não xót xa,
Cây trọc đầu ngầm nuối tiếc ngày qua,
Gió vỡ mộng khóc oà trên tháp vắng.
Căn phòng tối, nỗi nhớ nhung cào cắn,
Anh gỡ lần từng lớp nắng Ca Li,
Ngậm ngùi tìm lại dấu vết tình đi,
Dù biết chẳng còn chi ngoài mất mát.
Hơi ấm đã theo tháng ngày tản mác,
Vết chân xưa cũng nhạt với thời gian,
Hồn ngẩn ngơ, ngờ nghệch khuấy tro tàn,
Chút hoài niệm uá vàng trong mắt lạnh.
Cali, 7/2006
No comments:
Post a Comment