Nhìn rừng áo gấm về quê,
Thương người ngóng mãi câu thề biển Đông.
Giọt Lệ Người Thương Binh
Chiều gắt gỏng dập vùi hương phố cạn,
Nắng sai mùa chập choạng níu trời quên,
Đường Sài gòn rực rỡ ánh đèn lên,
Một đêm nữa lại về trên đất khổ.
Khuôn mặt sạm lấm lem mồ hôi đổ,
Người thương binh tỳ nạng gỗ đu đưa,
Vai áo sờn trộn màu tóc dần thưa,
Quần bạc phếch, một ống thừa trống rỗng.
Trước tửu lầu sang trọng,
Tạm dừng chân, lọng cọng sắp khay hàng,
Dăm bao diêm, vài gói thuốc mở toang,
Xấp vé số dở dang nằm quăn góc.
Ngồi lặng lẽ, ánh mắt trầm cô độc,
Đôi nạng mòn xếp dọc sát tầm tay,
Gót người qua, bụi hờ hững tung bay,
Lòng quặn nhớ tháng ngày yêu dấu cũ.
Đêm thơ ấu, đạn bom rền giấc ngủ,
Tuổi hai mươi, sớm nhập ngũ lên đường,
Chín tháng quân trường,
Ba năm lẻ dầm sương miền khói lửa.
Đời lính chiến gập ghềnh theo bóng ngựa,
Cánh thư tình lần lữa gửi về đâu.
Tóc còn xanh bỗng thấm cạn ly sầu,
Một chân gửi lại tuyến đầu giá lạnh.
Bệnh viện lính, lệ mẹ già chưa tạnh,
Quê hương buồn, bất hạnh đã tràn lan,
Tháng Tư đen, chợt gãy súng tan hàng,
Nhìn quân phục, dạ bàng hoàng tê điếng.
Vết thương chưa kín miệng,
Kẻ sa cơ đã bị liệng ra đường.
Gót chân đơn bỗng lạ phố lạ phường,
Thân tàn phế trở về nương gối mẹ.
Rồi từ đó tuổi già nuôi sức trẻ,
Kiếp tật nguyền lặng lẽ nuốt niềm đau,
Thương bạn bè đồng đội, kẻ trước sau,
Bị đày đọa khắp rừng sâu Nam Bắc.
Mảnh đời què quặt,
Ngày chật vật miếng ăn,
Thân xác khô cằn,
Biết bao lần bán máu.
Năm canh dài đau đáu,
Ngóng trông tin chiến đấu khắp quê nhà,
Rồi tím ruột xót xa,
Khi mộng ước vỡ oà thành mây khói.
Mắt mở lớn, cơn đau càng nhức nhối,
Nhìn những người may thoát khỏi quê hương,
Nay vênh vang về giẫm nát phố phường,
Phô áo gấm khắp đầu đường cuối chợ.
Những đồng tiền cứu trợ,
Góp phần nuôi chế độ hung tàn.
Dân rách rưới cơ hàn,
Lời bác ái chảy tràn sân khấu mới.
Người lính cũ vẫn kiên gan chờ đợi
Cấp chỉ huy cùng đồng đội năm nao,
Đêm xuống thuyền, đã nguyện với trăng sao,
Thề cương quyết mai sau về quét giặc.
Lửa hy vọng mỏi mòn không chịu tắt,
Cuộc đấu tranh lây lất vẫn chưa tàn.
Sẽ có lúc xóm làng,
Không còn bóng lũ sài lang man rợ.
Đêm bén nửa, cửa nhà hàng sịch mở,
Dăm gã đàn ông, nhăn nhở nói cười,
Tay quàng vai bầy thiếu nữ đôi mươi,
Chân xiêu vẹo, lả lơi về chốn đợi.
Mắt nhìn sững, người thương binh chới với,
Kìa Đại bàng, kìa đồng đội năm xưa,
Những người mình từng lén lút tiễn đưa,
Từng gửi gấm trọn niềm mơ phục hận!
Tai ương đà mấy bận,
Mất chân, thua trận, biệt người thân,
Lòng dặn lòng, dù thống khổ trầm luân,
Đời trai chỉ một lần sa nước mắt.
Gượng đứng dậy, đôi môi chì mím chặt,
Nỗi bi thương tuyệt vọng thắt can tràng,
Đạp khay hàng, vất bỏ túi hành trang,
Chân khập khiễng, hoang mang rời phố chợ.
Đêm hụt hẫng, lối me già trăn trở,
Nạng băn khoăn đưa bước nhớ âm thầm,
Lệ căng dồn từ hố mắt quầng thâm,
Vỡ tung toé trên ống quần sai nhịp.
Cali, mùa Quốc Hận 2007
Họa bài Giọt Lệ Người Thương Binh của anh Trần Văn Lương.
Linh Đắc
Dạo:
Xót xa cái cảnh vườn quê,
Cơ đồ còn, chết lời thề biển Đông.
Thương Cho Người Ở Lại
Mây ủ-rũ, in trên dòng sông cạn, Lối đi về thấp thoáng bóng chim quên. Ngọn thông buồn oằn oại trướn mình lên, Con nắng cũ cất ca bài kinh khổ. Hạ chưa đi, nhưng chiều buông lá đổ, Giọt mưa buồn rơi rớt vũng đong đưa. Tay mơn man vầng tóc rối lưa thưa, Mắt héo hắt chìm trong mơ, trống rỗng Xưa thân anh oai trọng, Nay áo sờn, buông thõng đứng chờ hàng. Ngôi nhà xưa chừ cánh cửa mở toang, Gió lộng tốc đùa rác bay cuối góc. Nuốt miếng cơm đắng cay hơn thuốc độc, Thấm vào tim, mệt nhọc đến tầm tay. Linh hồn nào còn vất vưởng chưa bay, Xin liệm chết trong quan tài chốn cũ. Bao nhiêu năm, cố nằm yên dỗ ngủ, Tìm giấc mơ cho yên thú ngọt đường. Mơ giấc chiến trường, Bên cây súng mà thương đời khói lửa. Thuở chinh chiến, thân nhọc nhằn da ngựa, Đêm kinh hoàng, khấn hứa biết về đâu. Hỏa châu rơi giết cánh lá u-sầu, Mưa ướt sũng lời kinh cầu giá lạnh. Ôi mưa mãi, mưa hoài sao chưa tạnh? Bao năm rồi trên mảnh đất tràn lan. Dân đã nghèo manh áo rách xếp hàng, Đôi mắt trũng, dòng lệ tan đau điếng. Môi chưa khô, đắng miệng, Tỉnh giấc nồng, nghe tiếng ngập đầy đường. Ngọn đèn vàng le lói, cuối góc phường, Lững thững bước mùi trầm hương của mẹ. Chưa tỉnh giấc, mãi mong mình son trẻ, Đã bao giờ biết chia sẻ niềm đau. Mộng ước to, cho hậu thế, mai sau, Đem chiến thắng, dẹp tan quân phía Bắc. Chân què, bóng quặt, Tay lật đật, tìm ăn. Mảnh đất khô cằn, Dòng suối nhăn lệ máu. Ba mươi năm nhau nháu, Xóa hận thù, chiến đấu đến quê nhà. Hoa nở khắp miền xa, Nhưng đói rách, em oà trong lửa khói. Cô gái trẻ, mảnh thân tàn, nhức nhối, Xếp hàng ngồi chờ đợi chú tàu hương. Chễm chệ phà điếu thuốc giữa góc đường, Nghênh ngáo lũ một phường quanh phố chợ. Chúng kêu la: cứu trợ Giựt đồng tiền thịnh nộ, hung tàn Cảnh đau khổ, bần hàn Những em bé ngỡ ngàng trên tình mới. Đêm vẫn rơi, trăng vẫn chênh chếch đợi, Cầm tay em, anh thấy tội, nao nao... Mái tóc xưa, làn má úng xanh xao, Gồng gánh chịu dưới gông cùm, của giặc. Lửa tình yêu của đôi ta chưa tắt, Mộng ban đầu còn thấm chặt không tàn. Dù duyên lỡ làng, Ta vẫn cười cho đêm tan man rợ. Trong nghèo khó, nhưng lòng anh rộng mở, Vá chiếc xe, bên đám trẻ rộn cười. Hàng cây xơ xác ủ cống tanh hôi, Chiếc giày rách, nằm thảnh thơi chờ đợi. Con nắng quái tay lụn tàn kịp với, Cạn dòng sông mang tội lỗi năm xưa. Đáy nước buồn, không một khách đẩy đưa, Thuyền rách nát bơ phờ trong uất hận Chuyện ngày xưa một bận Lận đận tìm mỏi mắt một người thân Dù gian lao trong đáy vực trầm luân, Xứ Bắc lạnh đã một lần trong mắt. Ba mươi năm, trái tim anh cột chặt, Mảnh hồn thiêng còn đau thắt kiên tràng. Dù bây giờ đã vứt bỏ hành trang Thống nhất hả, lang thang ngoài phố chợ. Đêm thở dài, gối chăn, đèn trăn trở, Tiếng thạch sùng chắt lưỡi vách âm thầm. Mắt cố tìm trong bóng tối đen thâm, Một hạnh phúc đã trôi theo khác nhịp Linh Đắc 2007
No comments:
Post a Comment