Dẫn:
Vào những năm cuối thập niên 70 và đầu thập niên 80, hàng vạn người Việt liều bỏ nước ra đi tìm tự do. Phần lớn đã bất hạnh bỏ mình trên biển cả . Và trong một đêm Giáng sinh, "đêm thánh vô cùng" của nhân loại, đã có kẻ ...
Dạo:
Đêm nay Con Chúa ra đời,
Mà trên biển cả xác người bơ vơ .
Đêm Thánh Cuối Cùng
Đêm dầy như vách đá,
Lưng biển cả gập ghềnh.
Thuyền vất vưởng lênh đênh,
Bập bềnh xuyên gió lạnh.
Cơn giông vừa mới tạnh,
Mây mênh mông che khuất ánh sao trời,
Thuyền tròng trành theo bọt nước biển khơi,
Sàn gỗ ướt, xác người phơi la liệt.
Chàng trai trẻ cận kề bên cõi chết,
Mắt dại dần, mỏi mệt cố nhìn quanh,
Từng mảnh hình hài co quắp lạnh tanh,
Không một kẻ đồng hành nào sống sót.
Khi hải tặc giẫm lên tàu lần chót,
Chẳng còn ai thoát được gót Tử thần,
Nửa ôm nhau, đành chấp nhận số phần,
Nửa chiến đấu, chịu vùi thân đáy sóng.
Chàng trai nằm bất động,
Từ vết thương, mạch sống rỉ cạn dần,
Lòng nghẹn ngào, quay quắt nhớ người thân,
Đang khốn khổ trầm luân nơi quê mẹ .
Sương khuya bám trên vành mi mở hé,
Cả khung trời dĩ vãng ghé về qua:
Nắng sân trường, lối hẹn ngập xác hoa,
Màu áo trắng, gánh quà rong trước ngõ.
Nhưng đất nước thoắt chìm trong lửa đỏ,
Tháng Tư buồn, cây cỏ cũng lầm than,
Dân điêu linh dưới nanh vuốt bạo tàn,
Lòng đau đớn, bàng hoàng thương quá khứ .
Không thể sống chung đàn cùng thú dữ,
Người âm thầm bỏ xứ, khóc chia ly,
Dù biết rằng khi liều lĩnh ra đi,
Nẻo định mệnh, chắc gì mình tới bến.
Long đong trên biển,
Tai biến chập chùng,
Trẻ theo già, thiên cổ lối về chung,
Riêng mình kẻ cuối cùng chưa kịp chết.
Con tim gần khô kiệt,
Mơ hồ chợt biết đêm nay,
Đêm Giáng Sinh, đêm Thiên Chúa Ngôi Hai,
Vì nhân loại, bỏ ngai trời xuống thế .
Rồi rưng rưng dấu lệ,
Nhớ những lần đi lễ nửa đêm,
Hồn đong đầy dòng thánh nhạc êm êm,
Chân quỳ trước hang Bê-Lem khấn nguyện.
Phút linh thiêng mầu nhiệm,
Hang đá xưa bỗng hiển hiện trên tàu:
Kìa Hài Nhi, kìa Đức Mẹ bên nhau,
Kìa mục tử đến lao xao thờ lạy .
Chàng trai trẻ gượng ngóc đầu chỗi dậy,
Vết thương oà, máu đổ vấy toàn thân,
Gắng từng li, từng tấc, lết đến gần,
Tay run rẩy, nắm bàn chân nhỏ bé .
Đêm trang nghiêm lặng lẽ,
Thoảng nhẹ tiếng cầu kinh,
Lòng chợt thấy an bình,
Mừng Giáng Sinh lần cuối .
Chữ "Dêm thánh..." từ đáy hồn tăm tối,
Chưa kịp thành tiếng nói ở đầu môi,
Sức đã tàn, mắt khép lại, buông xuôi,
Thêm một kẻ giã từ đời cô quạnh.
Gió u uất tiễn đưa người bất hạnh,
Trên môi thâm, nụ cười lạnh vu vơ,
Năm ngón tay còn nắm giữ ơ hờ
Bàn chân nhỏ cứng đờ bên xác mẹ .
Cali, 12/2006
No comments:
Post a Comment