Sunday, October 9, 2005

Đêm Quê Mẹ

Dạo:
Bao năm bóng tối đọa đày,
Quê hương ắt sẽ có ngày tự do.

Đêm Quê Mẹ

Đêm sắc lạnh, ánh đèn dầu run rẩy,
Gượng hơi tàn, lùa bóng gẫy qua song.
Gió tha ma mò mẫm quét đồng không,
Đom đóm đói, nhọc lòng chong mả mới.



Mẹ ngồi đó, sầu vân vê thành sợi,
Trói chặt lòng, chẳng biết gởi về đâu.
Ba mươi năm, nước chối bỏ chân cầu,
Vết thương cũ còn sâu lằn dao cắt.



Đêm khốn khổ dài lê thê dằng dặc,
Dân mỏi mòn ngóng mãi mặt trời xưa.
Nỗi đớn đau đã đọng ứa dư thừa,
Ai ngăn được cơn mưa tràn khoé mắt.

Đốm hạnh phúc theo tro tàn lụn tắt,
Chim mất đàn sớm tan tác lìa nhau,
Phút sa cơ, đành ôm hận ngàn sau,
Đứa biển cả, đứa rừng sâu mất xác.

Đêm tăm tối, người lính già phờ phạc,
Nhớ bạn bè thời súng vác ngang vai,
Tháng Tư buồn, cùng nuốt hận buông tay,
Rồi gánh chịu cảnh tù đày áp bức.

Đêm héo hắt, người phế binh thao thức,
Xác thân tàn dù khổ cực hư hao,
Vẫn cắn răng, quắc mắt, ngẩng đầu cao,
Nhìn kẻ địch thét gào khoe chiến thắng.

Người đã chết cũng trăm cay ngàn đắng,
Chốn mộ phần, nơi tĩnh lặng ngàn thu,
Vẫn không sao thoát nanh vuốt kẻ thù,
Nghĩa địa cũ biến thành khu buôn bán.

Sương rát mặt người vợ hiền dày dạn,
Kiếm xác chồng vùi cạn biết nơi đâu,
Mẹ quắt queo như hạt đậu khô dầu,
Cũng lặn lội theo con dâu tìm mộ.

Đêm đói rách, trẻ thơ gầy ở đợ,
Gái tròn trăng bán làm vợ xứ người.
Giới cầm quyền, tiền rủng rỉnh ăn chơi,
Sống xa xỉ, miệng tươi cười hể hả.

Nơi cung cấm, oang oang lời cãi vã,
Suốt đêm dài, bầy dã thú giành ăn.
Phe trên tay, vơ vét túi đầy căng,
Phe thất thế, lăng xăng vờ thức tỉnh.

Xác cáo chết nằm phơi trong lồng kính,
Khỉ từng đàn tuân lệnh lạy vang rân,
Thề noi theo gương bán nước hại dân,
Bỏ quê mẹ trầm luân trong vũng tối.

Già dắt trẻ thi đua trò phản bội,
Móc nối nhau, dụ dỗ gọi người về,
Dùng chiêu bài thăm chốn cũ, thăm quê,
Dưới cờ máu, một lũ hề lơ láo.

Đám "ngoại quốc" da vàng, chân chưa ráo
Nước Biển Đông, đã trâng tráo về làng,
Phận hàng thần, diện áo gấm xênh xang,
Huênh hoang bịp khắp năm làng bảy huyện.

Trên sân khấu, hân hoan đoàn "phước thiện",
Chốn bùn lầy, nghèn nghẹn cổ dân đen.
Già cả, mồ côi, phung hủi, tật nguyền,
Mấy ai thấy đồng tiền nhân danh họ.

Đồng tiền đó, vào tay đoàn cán bộ,
Ra nước ngoài, tậu xe cộ, villa,
Mua công ty, mở chợ, kéo người qua,
Con "du học", sống xa hoa giàu có.

Chùa, đền thánh... biết xuôi theo chiều gió,
Nguy nga nằm giữa phố nhỏ đìu hiu.
Chúa Phật nhìn nhà rộng, dạ buồn thiu,
Lặng cất bước theo dân nghèo lưu lạc.

Đêm ác độc, cội luân thường xơ xác,
Người đối người bằng lừa gạt đảo điên.
Vì sống còn, vì muốn chút bình yên,
Cả dân tộc phải triền miên nói dối.

Lửa hy vọng vẫn nhọc nhằn le lói,
Mảnh đất buồn mòn mỏi đợi ngày mai.
Nếu chẳng may, ký ức cũ tàn phai,
Ngọn lửa tắt, đêm sẽ dài vô tận.

Xiềng xích vướng, bước thời gian chầm chậm,
Chốn ngục tù, người người bận ngủ ngon.
Mẹ một mình chăm bẳm ngó hình con,
Dòng thống khổ xói mòn khe mắt dại.

Đêm đen kịt, liệm mảnh hồn tê tái,
Mẹ chấp tay, miệng khấn vái thầm thì,
Xin Trời đừng bắt tội sớm ra đi,
Để còn được gặp con khi trời sáng.

Cali 10/2005

No comments:

Post a Comment