Dạo:
Giao thừa pháo đốt chùn tay,
Biết mùa Xuân ấy năm nay có về?
Đêm Giao Thừa
Giao thừa trên đất lạ,
Ngày tháng già nấn ná, sợ chia tay,
Khói pháo lẻ lười bay,
Giọt rượu cuối chợt lay nhay hờn trách.
Sương lắc rắc thấm mềm manh phướn rách,
Khuôn viên chùa, rộn rịp khách chờ Xuân.
Hoài niệm cũ sa chân,
Hiu hắt nhớ tiếng còi sân ga vắng.
Hương trầm say tóc trắng,
Túi mơ đầy, trĩu nặng gánh hành trang.
Quá nửa đời, ký ức mãi lang thang,
Tìm dấu vết ố vàng trăng nước cũ.
Cành mai nằm ủ rũ,
Nhìn người lũ lượt qua,
Giận mình trót nở hoa,
Xót xa thân còm cõi.
Người khấn vái, lòng bâng khuâng tự hỏi,
Hồn ông bà có lặn lội tới đây,
Bước tha hương, giây phút cuối năm này,
Cùng con cháu sum vầy vui đón Tết?
Hay lạc lõng chốn quê nhà khắc nghiệt,
Đêm đen dài, nào biết ghé về đâu,
Bóng người thân đã cách biệt ngàn dâu,
Phần mộ cũ, mặc cơn đau cào xé.
Giao thừa trên đất mẹ,
Đôi mắt lòa lặng lẽ khóc trong đêm,
Đã lâu rồi, không một giấc bình yên,
Nợ xương máu vẫn triền miên thôi thúc.
Quê hương là địa ngục,
Người dân lành nhẫn nhục đợi ngày sau,
Thân gầy còm lê lết đáy vực sâu,
Xa sân khấu, xa đèn màu phước thiện.
Từ cơn binh biến,
Người người vượt biển ra đi,
Đất nước có còn chi,
Dưới nanh vuốt cuồng si bầy thú đỏ.
Giao thừa trên đất khổ,
Triệu oan hồn không một chỗ nương thân,
Bao năm rồi đau đáu ngóng chờ Xuân,
Mùa Xuân ấy chưa một lần trở lại.
Cali, 3/2007
Lời bàn xuôi xị của Phi Dã Thiền Sư:
Năm mới đến, nhưng mùa Xuân chẳng đến. Đã bao lần ngóng đợi.
Hỡi ơi, biết có ai còn nhớ?
No comments:
Post a Comment