Friday, August 27, 2010

Chỉ Nửa Con Đường (Bảo Trân họa vận: Vẫn Trọn Niềm Thương)

Dạo:
       Chỉ nửa đường ly biệt,
       Mà ngàn kiếp tiếc thương.

      Chỉ Nửa Con Đường     
     Hạ hồng, nắng hực trời xanh,
Sao đêm tối vẫn vây quanh kiếp nghèo.
     Trót mang số phận bọt bèo,
Anh đâu tính chuyện leo trèo với cao.
     Nhìn sao băng, dạ nao nao,
Một câu thề ước có nào dám mơ.
     Chút tình trúc mã ngây thơ,
Đành câm nín giấu, hẹn chờ kiếp sau.
     Thân tằm trăn trở cơn đau,
Tơ ươm chốn cũ, áo dâu nhà người.
     Vật vờ đón bóng quạ rơi,
Hỏi làn tóc nhỏ một thời về đâu.
     Mắt quầng dõi vết sao Ngâu,
Đường chim đứt đoạn, nhịp cầu gãy đôi.
     Ai đem gió rải lưng đồi,
Cho cây lá chết bồi hồi xa nhau.
     Em đi, nắng tếch theo tàu,
Sân ga từ đó ảm màu hoàng hôn.
     Rong rêu dẫn bước cô hồn,
Loanh quanh bến vắng đếm dồn bóng câu.
     Bơ vơ đứng giữa nương trầu,
Lá tươi ai hái, gốc sầu ai ôm.
     Em xuôi theo ngọn gió nồm,
Anh canh gió bấc, chiều hôm dãi dầu.
     Áo quê nắng hấp bạc mầu,
Đàn sai dây nắn mãi câu phụ tình.
     Ngày lênh đênh, tối linh đinh,
Đêm mong tiếng trống, biết mình còn say.
     Mảnh tình vướng víu trên tay,
Tần ngần vất xuống, lại loay hoay tìm.
     Lối xưa giậu đã lên bìm,
Bên thành giếng cổ xác chim mấy hàng.
                       x
                   x      x
     Xưa không dám mượn đò ngang,
Để nay giọt lệ trễ tràng tiếc thương.
     Đưa nhau chỉ nửa con đường,
Nửa vui em tới, nửa đoạn trường anh lui.
     Một cơn sóng gió dập vùi,
Nơi xưa có kẻ vẫn ngậm ngùi nhìn đêm.
                    Trần Văn Lương
                      Cali, 8/2010

Họa vận:

Dạo:
Dù nói câu từ biệt
Nhưng vẫn trọn niềm thương


Vẫn Trọn Niềm Thương


Xin đừng trách cứ trời xanh
Trêu ngươi một kiếp mỏng manh phận nghèo
Tiếc làm chi một cánh bèo
lênh đênh. Biết có dạt vào nương cao?
Thôi thì ước mộng hôm nao
Âm thầm câm lặng cất vào trong mơ
Ngày xưa... thả lá đề thơ
Đợi chờ, thệ ước, hẹn hò mãi sau
Giờ là… trăm xót ngàn đau
Em đi, vương vấn đậm sâu cho người
Loan phòng nhìn ánh trăng rơi
Tiếc vòng tay ấm - xa rồi, còn đâu!
Dám nào hẹn đến mùa Ngâu
Chờ Ô thước nối nhịp cầu hợp đôi
Thẫn thờ chiếc bóng chân đồi
Lối mòn rêu phủ, bùi ngùi nhớ nhau
Nhớ chiều giã biệt, sân tàu
Trả trao kỷ vật ban đầu: - nụ hôn -
Lang thang những bước vô hồn
Phân vân chốn cũ, thêm hờn tin câu
Bẽ bàng duyên nợ cau trầu
Khiến thơ xa lá, nỗi sầu nặng ôm
Hôm nay nhờ cánh gió nồm
đưa thư về đến cuối thôn. Mặc dầu
lá ngày xưa đã phai mầu
Thơ em viết vội, vài câu tạ tình:
- Dẫu là mệnh bạc linh đinh
Nhưng lòng vẫn giữ trọn tình đắm say -
Nước mắt rơi đầy bàn tay
Mỗi mùa lá đổ, quắt quay dõi tìm
Lối quen bằn bặt dấu bìm
Bên đồi nhặt lá, lệ tim đôi hàng

***

Ngày nào từ biệt sang ngang
Em xa để lại muôn vàn nhớ thương
Yêu nhau, chẳng được chung đường
Đốt lò, anh tưởng đến mùi hương, ngậm ngùi
Thề xưa đành phải chôn vùi
Nhớ nhau, em chỉ biết thở dài trong đêm.


Bảo Trân

8/27/10

No comments:

Post a Comment