Dạo:
Cuối đường nhung nhớ, ca dao vỡ,
Tròn kiếp tang thương, uất hận chìm.
Ca Dao Vỡ
Con sông nhỏ bặt tiếng chèo,
Mây quay quắt nhớ, trăng leo lét chờ.
Lá thu mất cội xa bờ,
Lênh đênh ngõ sớm, bơ vơ lối chiều.
Ruộng còm cỏ áy đìu hiu,
Nương khuya hoa dại chắt chiu giọt buồn.
Người ngồi đếm tuổi hoàng hôn,
Nào hay nắng chết trong hồn từ lâu.
Hương xuân mấy độ phai màu,
Chăn đơn nhện vá, vách sầu đèn chong.
Thời gian nặng gánh lưng còng,
Môi khô nhấp cạn sương đông mấy bầu.
Qua rèm vội vã bóng câu,
Thân chim cằn cỗi, vóc Ngâu dạn dày.
Nợ người chưa trả, thêm vay,
Ơn đời gánh mãi, vai gầy buốt đau.
Giơ tay ngắt đọt rau sầu,
Thẫn thờ nhìn vết chân sâu não lòng.
Cau già vắng ngọn trầu không,
Vườn quê nửa kiếp long đong ngóng chờ.
Tay run, chân mỏi, mắt mờ,
Vụng về dệt mãi khung mơ một đời.
x
Tiếng ca nhung lụa rã rời,
Lưa thưa nốt nhạc cuối trời quắt queo.
Trăm năm mộng ước bọt bèo,
Câu thơ vay mượn mốc meo đầu giường.
Tháng ngày ém chặt vết thương,
Bước chân cô lữ đoạn trường lần đi.
Mây mù khóa nẻo thiên di,
Con trăng lộn kiếp tìm chi chốn này.
Hai tay bát nước mắt gầy,
Năm canh từng giọt rót đầy biển Đông,
Cho đau thương chảy ngược dòng
Về khơi sống lại con sông hững hờ,
Cho đàn dế nhỏ ngu ngơ
Bên bờ Thạch Hãn vững chờ đêm tan.
Ba mươi năm lẻ lầm than,
Gót chân giặc vẫn dẫm tàn quê hương.
Đêm đêm trên cổ chiến trường,
Vong hồn tử sĩ khóc thương quê nhà.
Bập bềnh khắp nẻo phong ba,
Đâu là xác bướm, đâu là hồn Châu?
Bao năm bóng tối dãi dầu,
Gương xưa lệ máu hằn sâu mấy hàng.
x
Lập lòe đốm lửa nghĩa trang,
Xác ca dao vỡ cuối đàng ngổn ngang.
Trên lưng mộ cỏ chớm vàng,
Lang thang nửa mảnh khăn tang khóc người.
Cali, 1/2010
No comments:
Post a Comment