Kính thưa quý anh chị,
Cách đây không lâu, tôi có dịp đi dự đám tang của một người bạn. Nhìn di hài người bạn, tôi lẩm cẩm tự nghĩ : giả sử xác chết bỗng nhiên
nhúc nhích, nhếch mép cười, hay mở mắt ra nhìn thì sao nhỉ ? Cho đến giờ tôi vẫn chưa có câu trả lời .
Lằn ranh
Ánh nến lung linh,
Người chết lặng thinh.
Nỗi buồn làn dao cắt,
Lạnh ngắt tiếng cầu kinh.
Lênh đênh màu khói tỏa,
Từ đốm lửa cây nhang,
Bức bình phong ẻo lả,
Ngăn sống chết đôi đàng.
Anh bên kia màn khói,
Ngủ giấc bình an.
Tôi bên này màn khói,
Cúi đầu vái van.
Bờ môi khép chặt,
Đôi mắt nhắm nghiền,
Hình hài lặng yên,
Người bảo rằng anh chết.
Xác thân lay động,
Môi thốt thành lời,
Mắt mở nhìn trời,
Người bảo rằng tôi sống.
Nếu đời là giấc mộng,
Ai là kẻ ngủ mơ,
Một vệt khói nhang mờ,
Lượn lờ lằn ranh sống chết.
Nào ai biết,
Anh và tôi,
Người tại thế, kẻ qua đời,
Chỉ là những đứa trẻ,
Qua cánh cửa thời gian mở hé,
Đang lặng lẽ nhìn nhau,
Và bên kia khung cửa không màu,
Anh ngậm ngùi thương tiếc,
Nhìn một đoàn người chết,
Đem người sống đi chôn.
Trần Văn Lương
Cali 3/2002
No comments:
Post a Comment