Vào một thời xa xưa, ở một nơi chốn cũng xa xôi lắm, có một người con gái tuổi mới vừa 16 đã vội bước lên xe hoa . Xin mượn mấy chữ trong câu thơ của người xưa để làm đề bài cho con cóc cuối tuần này:
Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
Có kẻ theo chồng, bỏ cuộc chơi.
(Hàn Mặc Tử, Mùa Xuân Chín)
Bỏ cuộc chơi
Em lên trường lần cuối,
Anh lặng đứng ủ ê,
Tuy gần trong tay với,
Đôi mắt em buồn khẽ chớp,
Lòng còn tiếc nuối gì không,
Ngày mai đây em bỏ lớp,
Lặng lẽ cất bước theo chồng.
Này em, có vội quá hay không,
Khi vắng xa, lòng chửa biết mong,
Khi giỗi hờn, môi chưa biết nhớ,
Mà đành toan tính chuyện sang sông.
Tuổi đời vừa mười sáu,
Em nào biết gì đâu,
Những ngón tay khờ khạo,
Chưa quen dạo nỗi sầu .
Hai năm cùng chung lớp,
Nhịp guốc khắp sân trường,
Nhìn dáng ai e ấp,
Đêm về dạ vấn vương.
Anh là trai đồng ruộng,
Em là gái thị thành,
Ai xui anh dệt mộng,
Đằng đẳng tháng ngày xanh.
Có vội quá không em,
Khi chút tình thơ mới chớm lên,
Khi nụ hoa đầu chưa kịp hé,
Mà lòng đã phải cố tìm quên.
Sân trường bầy gái trẻ,
Đùa nắng má hây hây .
Gió vô tình thổi nhẹ,
Tà áo trắng tung bay .
Mai chỉ mình em bỏ cuộc chơi,
Lênh đênh cánh vạc nhỏ lưng trời,
Bơ vơ côi cút về phương lạ,
Đành đoạn phôi pha một kiếp người .
Những tà áo thơ ngây,
Chiều nay,
Nhẹ nhàng lay trong gió,
Ngày mai đây,
Khi đùa vui trên cỏ,
Biết còn nhớ hay không,
Có người con gái nhỏ,
Đã bỏ học theo chồng.
Trần Văn Lương
Cali 10/2001
No comments:
Post a Comment