Thursday, May 31, 2001

Tình Cấm

Dẫn:
Cách đây không lâu, nhân một bữa tiệc (không nhớ rõ là một đám cưới hay là một buổi văn nghệ), tôi tình cờ thấy một cô ca sĩ (vào khoảng 25, 26 tuổi) đứng nói chuyện với một vị linh mục (vào khoảng trên dưới 30, tướng tá oai phong lẫm liệt và hào hoa phong nhã như tất cả quý vị nam Thụ nhân ngày xưa và... vài vị ngày nay còn sót lại!).
Cô ca sĩ cứ tíu ta tíu tít hết chuyện này đến chuyện khác một cách thoải mái và thân mật, trong khi đó, vị tu sĩ có vẻ không được tự nhiên, và ít dám nhìn thẳng vào cô gái. Nhìn thấy cảnh đó, vọng niệm trong lòng tôi nổi lên, và tôi thử hình dung ra một khung cảnh giả tưởng:
      - Giả sử cô ca sĩ yêu vị tu sĩ.
      - Giả sử vị tu sĩ cũng yêu người ca sĩ. (Có thể được lắm chứ, hai bên cùng "sĩ" như nhau, nói theo các cụ là môn đăng hộ đối !!! :=))) )
      - Giả sử vị tu sĩ, vì lý tưởng tu hành, đã hy sinh tình yêu...
 
Chính vì những "giả sử" đó, mà bây giờ xin quý anh chị chịu khó đau đầu nghe những lý luận ngang như cua và những lời tả oán đinh tai nhức óc của cô gái. Con cóc "Tình Cấm" này xin được riêng
tặng cho quý vị ca sĩ nào lỡ yêu một vị tu sĩ, hay ngược lại.
(Ghi chú: Kẻ hèn này chỉ ghi lại lời của cô gái, và hoàn toàn vô can và vô tội trong việc tả oán này).
 
 
Nhạc dạo:
 
      Người ta gọi kép bằng "Anh",
Sao tôi phải gọi tình mình bằng "Cha" ?
                                           (Ca dao hay ca búa?)
 
Cóc than:
 
           Tình Cấm 
                             
Anh đã nguyện sống một đời tu sĩ,
Em đường trần, ôm nghiệp dĩ cầm ca.
Hai phương trời, hai định mệnh cách xa,
Lòng vẫn tưởng trăm năm là kẻ lạ.
 
Nào ai biết ý trời xanh nghiệt ngã,
Đường song hành lại có ngả gặp nhau, 
Cho  lòng mình phút chốc bỗng xôn xao,
Mắt nhìn mắt mà nao nao tấc dạ.
 
Lời chưa ngỏ, anh đã đành vội vã,
Trong cô đơn lo chống trả một mình,
Khép con tim, xua đuổi một bóng hình,
Để bóp nghẹt búp hoa tình mới hé.
 
Em đã biết anh cố tình tránh né,
Mong giữ gìn lời khấn thệ tu hành.
Em vì anh nên đau đớn cũng đành,
Ngày sáu khắc, đêm năm canh đơn lẻ...
 
Trong nhà nguyện, anh ngày ngày dâng lễ,
Em một mình quỳ nuốt lệ xa xa,
Mắt ngước nhìn lên bàn thánh thiết tha,
Lòng chẳng biết hướng về "Cha" hay Chúa.
 
Sao anh nỡ để lòng mình héo úa,
Mơ Thiên đàng để đày đọa đời ta,
Đâu biết rằng nếu mình phải chia xa,
Thì cực lạc khác gì là địa ngục.
 
Em chỉ sợ lỡ Thiên đàng không thực,
Và chúng mình chỉ có được một đời,
Chỉ gặp nhau trong một cõi này thôi,
Thì hoang phí hai kiếp người oan uổng .
 
Cùng lý tưởng, và cùng chung hoài vọng,
Đem  niềm vui cho cuộc sống tha nhân,
Bằng lời ca, bằng an ủi tinh thần,
Sao mình chẳng được một lần chung lối?
 
Em uất ức đã nhiều phen tự hỏi,
Chỉ yêu nhau có tội lỗi gì đâu ?
Hàng triệu người đang hạnh phúc bên nhau,
Sao mình mãi luôn gục đầu chịu khổ?
 
Là linh mục, sao anh không chịu nhớ,
Đến giới răn Chúa một thuở truyền rao,
Dạy yêu người, mến Chúa phải như nhau,
Anh chỉ mến, còn yêu sao trốn chạy?
                    x
               x        x Kính lạy Chúa, Chúa đã từng phán dạy,
Con phải yêu thương hết thảy nhân gian,
Nhưng sao con lại bị cấm yêu chàng,
Không được sống như trăm ngàn kẻ khác?
 
Người yêu Chúa, như cát trong sa mạc,
Riêng con đây chỉ đơn bạc mình chàng,
Xin Chúa thương rộng mở tấm lòng vàng,
Nhường chàng lại, con muôn vàn cảm tạ.
 
Nếu Chúa đã có lần nào vất vả,
Yêu một người với tất cả con tim,
Thì ngày nay Chúa hẳn dễ đoái nhìn,
Đến những kẻ đang đắm chìm bể khổ.
 
Vì tin Chúa đời chúng con lỡ dở,
Kẻ tu hành, kẻ nức nở đêm thâu,
Tìm Thiên đàng hư ảo ở đời sau,
Mà đành chịu một kiếp sầu cô quạnh.
 
Rồi mai đó trên Thiên đàng tẻ lạnh,
Chắc gì con được sát cánh bên chàng,
Hay vẫn luôn tiếp nối cảnh bẽ bàng,
Thêm lần nữa chịu lỡ làng duyên số?
 
Chúa Chí Thánh, hãy cho chàng biết rõ,
Cảnh Thiên đàng tuy vẫn có đời sau,
Nhưng sao bằng niềm hạnh phúc khổ đau,
Của hai kẻ yêu nhau nơi trần thế.
                  Trần Văn Lương
                     Cali 5/2001

No comments:

Post a Comment