Sunday, April 8, 2001

Lời buồn tháng tư

Ễnh ương :

Lời buồn tháng tư

Trần Văn Lương

Hăm sáu muà đông thoáng vụt bay,
Chút màu son trẻ cũng tàn phai.
Tháng ngày tẻ nhạt luồn theo gió,
Còn lại đời trăm nỗi đắng cay.
Tháng tư đất nước phủ khăn tang,
Rời bỏ quê cha lệ mấy hàng .
Móng vuốt kẻ thù từ dạo ấy,
Cày lên lòng đất mẹ tan hoang.

Giã từ ngày tháng ấu thơ xưa,
Tiếng mẹ ru hời dỗ giấc mơ .
Từ giã muà xuân cùng cánh én,
Về theo nắng sớm lượn ơ hờ .

Giã từ lớp học với trời mơ,
Rộn rã tiếng cười đám trẻ thơ,
Chân sáo tung tăng từng bước nhỏ ,
Đuổi theo từng cánh bướm bơ vơ.

Từ giã quê hương, chẳng hẹn về,
Mang thân kẻ chiến bại ra đi .
Con tim rướm máu, tình thơ dại,
Để lại chôn nhờ mảnh đất quê .

Từ đó đời muôn nẻo dập vùi,
Người người mang số phận bèo trôi .
Con tàu định mệnh trong tăm tối,
Bỏ kẻ chân mây, kẻ cuối trời.

Cành mai bị bứng khỏi quê nhà,
Thân chịu trăm ngàn nỗi xót xa,
Vẫn cố vươn mình trên đất lạ,
Đương đầu số mệnh để đơm hoa .

Như cành mai đó, kẻ lưu vong,
Ngày gắng cợt cười với gió đông,
Đêm xuống hồn năm canh vật vã
Cố ngăn dòng máu vết thương lòng .

Vết thương tạm lắng với ngày qua,
Nhưng vẫn chực chờ dịp vỡ ra,
Than khóc cho quê hương khốn khổ,
Và cho người lắm nỗi phong ba .

Liều lĩnh xem thường cuộc tử sinh,
Con đường hy vọng thật mong manh,
Kẻ đành bỏ xác nơi rừng thẳm,
Người chọn mộ phần đáy biển xanh .

Trời hỡi dân Nam tội lỗi chi,
Mà sao chịu lắm cảnh phân ly .
Vạn người lê kiếp cây tầm gửi,
Khô héo đợi ngày gió cuốn đi .

Ngọn đèn hy vọng đã bao năm,
Theo bước thời gian tắt lụi dần .
Ôi biết bao giờ ngày hạnh phúc
Lại về trên mảnh đất phương Nam .

Thương kẻ mang thân phận lạc loài,
Đau buồn hiện tại, chẳng ngày mai,
Chỉ còn quá khứ, bàn tay trắng,
Và máu trong tim đã nhạt phai .

Tìm về dĩ vãng xới vườn hoang,
Góp nhặt mảnh đời đã rách tan .
Ký ức theo tro tàn khói lạnh,
Mắt chưa kịp khép lệ tuôn tràn .

Cali tháng 4 đen, 2001

No comments:

Post a Comment