Dạo:
Tưởng rằng có nợ có duyên,
Ngờ đâu người đã chóng quên lối về.
Cóc cuối tuần:
Nào Hay Em Đã
Em bảo em là giọt nắng mai,
Xóa tan đi bóng tối đêm dài,
Cho anh có được vài giây phút,
Chăm chút con tim trót rạc rài.
Em bảo em như ánh nguyệt rằm,
Trở về từ một kiếp xa xăm,
Vì anh soi góc trời tăm tối,
Để lối hẹn hò bớt lạnh căm.
Em bảo em là một áng thơ,
Đẹp như phố núi quyện sương mờ,
Giúp người trai trẻ ngu ngơ ấy
Tìm thấy ngõ vào cõi mộng mơ.
Em bảo em như khúc nhạc tình,
Nồng nàn hơn ngọn lửa ba sinh,
Xập xình qua mấy tầng dâu bể,
Kể thế gian nghe chuyện chúng mình.
Em bảo em là một giáng tiên,
Vì anh nên một phút cuồng điên,
Bỏ thiên đường xuống trần lây lất,
Chia sẻ cùng anh giấc muộn phiền.
Em bảo em như chiếc đũa thần,
Kéo anh khỏi vực tối trầm luân,
Tấm thân nay hết còn đơn lẻ,
Trên lối tình chung nhẹ bước chân.
Anh như bỗng chốc được hồi sinh,
Thế giới từ đây thuộc chúng mình,
Nhấp mãi chén quỳnh không biết mệt,
Cuộc đời ắt đã hết linh đinh.
x
x x
Nào hay em đã vội ra đi,
Thăm thẳm chân trời nẻo biệt ly,
Bỏ lại khối tình si vất vưởng,
Đêm ngày gắng gượng kiếp Trương Chi.
Sửng sờ anh chẳng hiểu vì sao,
Em bỏ đi không một tiếng chào.
Anh có bao giờ thay đổi dạ,
Sao em nỡ bến lạ neo sào.
Từ đó hết còn ánh nắng mai,
Chỉ nghe giông bão tắp hiên ngoài,
Trăng xưa cũng miệt mài xa vắng,
Quanh quẩn bên mình chẳng có ai.
Thơ như lưu thủy, tựa hành vân,
Vì vắng em nay bỗng lạc vần,
Khúc nhạc cũng âm thầm tắt lịm,
Khói sầu lấp kín mảnh trời xuân.
Nàng tiên quên bẵng hết câu thề,
Để lối đêm về lạnh tái tê.
Chiếc đũa thần kia giờ đã mất,
Mặc người đối mặt với cơn mê.
x
x x
Vẹt gót giày lê lết một mình,
Hết rồi chuyện ước nguyện ba sinh.
Lối tình xác lá nằm la liệt,
Khúc "Phụng Cầu Hoàng" chết lặng thinh.
Vất bỏ không đành quá khứ kia,
Ơ hờ lạc đến nghĩa trang khuya.
Não nề nghe gió đêm về nhắc,
Hãy khắc cho mình tấm mộ bia.
Trần Văn Lương
Cali, 9/2024
No comments:
Post a Comment