Dạo:
Một đời cách bến xa sông,
Có hề tiếc nuối gì không, hỡi người?
Cóc cuối tuần:
Tiếc Nuối Gì Không
Tháng tám, mắt chiều cay,
Khật khùng giấc tỉnh say.
Ngày loay hoay đợi chết,
Đêm mỏi mệt mong ngày.
Nhẹ khảy đứt dây đàn,
Gục đầu, khẽ thở than,
Đò ngang đà bặt chuyến,
Vĩnh viễn biệt hồng nhan.
Gió bám chặt cành đơn,
Cố bày lẽ thiệt hơn.
Lá hờn nên lặng lẽ,
Mặc gió kể nguồn cơn.
Mây chớn chở đen sì,
Lấp dần nẻo biệt ly.
Người đi không trở lại,
Day dứt mãi làm chi.
Ti tỉ tiếng hoàng hôn,
Chuông tong tả gọi hồn,
Dập dồn kinh thúc hối,
Người lạc lối cô thôn.
Lổm chổm ánh trăng rằm,
Lối về cũ lạnh căm.
Xăm xăm tìm ảo vọng,
Lầm lỡ mộng trăm năm.
Dăm ước muốn xa vời,
Chỉ còn vạt nắng vơi.
Cơ trời, đâu dám trách,
Dù lách chách không ngơi.
Dòng nhạc thuở xa xôi,
Theo người chịu nổi trôi,
Ỉ ôi từng nốt lẻ,
Dằn vặt kẻ đơn côi.
Cằn cỗi giọng ca khàn,
Cũng bày đặt khóc than,
Lội càn qua vũng nhớ,
Nức nở chuyện lìa tan.
Tình mắc cạn ngu ngơ,
Quanh chăn gối vật vờ.
Câu thơ quèn lạc vận,
Còn vớ vẩn ươm mơ.
Mộng vỡ đã chương phình,
Người xưa vẫn lặng thinh,
Mặc mình ai sám hối,
Sớm tối nhẵn lời kinh.
Luýnh quýnh ngọn đèn chong,
Rụt rè tuổi xế đông,
Hỏi người trong giấc cuối
Có tiếc nuối gì không.
Cali, 9/2023
No comments:
Post a Comment