Tưởng đà trễ lễ đêm đông,
May sao được Chúa rủ lòng xót thương.
Cóc cuối tuần:
Đi Lễ Đêm Đông
Đêm đen lạnh, đành hanh con gió bấc,
Chàng trai làng chợt tỉnh giấc nhìn quanh.
Tiếng chuông khuya vồn vã báo tin lành,
Thánh lễ sẽ cử hành trong khoảnh khắc.
Vội vàng dụi mắt,
Nhảy phắt khỏi giường,
Biết đôi chân phải cố gắng phi thường,
Nếu muốn đến giáo đường cho kịp lễ.
Lòng hoang mang sợ trễ,
Chân lướt nhẹ như bay,
Nhưng bất ngờ phải cấp tốc dừng ngay,
Một ông lão nằm dài trên lối rẽ.
Ông nghẹn ngào kể lể,
Muốn đi lễ đêm đông,
Nhưng tuổi già sức yếu biết chẳng xong,
Chỉ mong gặp kẻ có lòng giúp đỡ.
Chàng trai trẻ, bỏ đi thì không nỡ,
Lặng đứng tần ngần, lưỡng lự giây lâu,
Biết cả hai, dù có chạy thật mau,
Cũng chẳng đến kịp phần đầu thánh lễ.
Rồi cương quyết, sớm muộn gì thôi kệ,
Đằng nào mình cũng sẽ trễ đêm nay,
Không thể nào mặc ông cụ nơi đây,
Bèn cúi xuống, luồn tay nâng ông dậy.
Và ông lão, có chàng trai thay gậy,
Thở phì phò, lẩy bẩy gắng bước đi,
Nhưng đôi chân nặng trĩu tựa đeo chì,
Sau ít bước không cách gì nhấc nổi.
Chàng trai khẽ ngước mắt nhìn đêm tối,
Sau một vài giây bối rối ngập ngừng,
Cuối cùng đành cõng ông lão trên lưng,
Chân lẩm chẩm kéo lê từng bước lẻ.
Thầm nghĩ có nôn nao gì cũng thế,
Chỉ còn mong kịp nửa lễ mà thôi,
Chúa trên trời ắt thấu hiểu khúc nôi,
Sẽ tha thứ cho người không đến kịp.
Trong khi trẻ chân kiên trì giữ nhịp,
Già trên lưng thừa dịp đã ngủ say,
Dần dà nới lỏng vòng tay,
Trong giây phút vùng rơi ngay xuống đất.
Nhà thờ đã thoáng lờ mờ trước mắt,
Chàng trai không chút nhăn mặt nhíu mày,
Vội khòm người bế ông lão lên tay,
Rồi cứ thế, gót giày khua hối hả.
Chẳng mấy chốc đã đến gần hang đá,
Lấp lánh đèn màu, rộn rã thánh ca.
Bỗng chàng trai, mồm há hốc xuýt la,
Chẳng tin được điều xảy ra trước mắt.
Nguời già ở trên tay đang gà gật,
Dần nhỏ đi, trong chốc lát biến thành
Một hài nhi với mắt sáng long lanh,
Cùng nét mặt thật hiền lành khả ái.
Chàng trai đứng, mắt căng tròn ngây dại,
Nhìn vòng tay giờ chợt lại trống không,
Và hài nhi thành tượng Chúa Hài Đồng
Đang trìu mến mỉm cười trong máng cỏ.
Bên tai bỗng nghe tiếng người bảo nhỏ:
- Này con ơi, việc khó đã làm xong,
Hãy yên lòng thong thả bước vào trong
Để dự lễ, vì con không hề trễ.
x
x x
Chàng trai trẻ mừng vui gần nhỏ lệ,
Nhìn đồng hồ, chẳng lẽ lại đang mơ,
Quyết không thể nào ngờ
Mình lại đến kịp trước giờ thánh lễ.
Trần Văn Lương
Cali, 12/2021
May sao được Chúa rủ lòng xót thương.
Cóc cuối tuần:
Đi Lễ Đêm Đông
Đêm đen lạnh, đành hanh con gió bấc,
Chàng trai làng chợt tỉnh giấc nhìn quanh.
Tiếng chuông khuya vồn vã báo tin lành,
Thánh lễ sẽ cử hành trong khoảnh khắc.
Vội vàng dụi mắt,
Nhảy phắt khỏi giường,
Biết đôi chân phải cố gắng phi thường,
Nếu muốn đến giáo đường cho kịp lễ.
Lòng hoang mang sợ trễ,
Chân lướt nhẹ như bay,
Nhưng bất ngờ phải cấp tốc dừng ngay,
Một ông lão nằm dài trên lối rẽ.
Ông nghẹn ngào kể lể,
Muốn đi lễ đêm đông,
Nhưng tuổi già sức yếu biết chẳng xong,
Chỉ mong gặp kẻ có lòng giúp đỡ.
Chàng trai trẻ, bỏ đi thì không nỡ,
Lặng đứng tần ngần, lưỡng lự giây lâu,
Biết cả hai, dù có chạy thật mau,
Cũng chẳng đến kịp phần đầu thánh lễ.
Rồi cương quyết, sớm muộn gì thôi kệ,
Đằng nào mình cũng sẽ trễ đêm nay,
Không thể nào mặc ông cụ nơi đây,
Bèn cúi xuống, luồn tay nâng ông dậy.
Và ông lão, có chàng trai thay gậy,
Thở phì phò, lẩy bẩy gắng bước đi,
Nhưng đôi chân nặng trĩu tựa đeo chì,
Sau ít bước không cách gì nhấc nổi.
Chàng trai khẽ ngước mắt nhìn đêm tối,
Sau một vài giây bối rối ngập ngừng,
Cuối cùng đành cõng ông lão trên lưng,
Chân lẩm chẩm kéo lê từng bước lẻ.
Thầm nghĩ có nôn nao gì cũng thế,
Chỉ còn mong kịp nửa lễ mà thôi,
Chúa trên trời ắt thấu hiểu khúc nôi,
Sẽ tha thứ cho người không đến kịp.
Trong khi trẻ chân kiên trì giữ nhịp,
Già trên lưng thừa dịp đã ngủ say,
Dần dà nới lỏng vòng tay,
Trong giây phút vùng rơi ngay xuống đất.
Nhà thờ đã thoáng lờ mờ trước mắt,
Chàng trai không chút nhăn mặt nhíu mày,
Vội khòm người bế ông lão lên tay,
Rồi cứ thế, gót giày khua hối hả.
Chẳng mấy chốc đã đến gần hang đá,
Lấp lánh đèn màu, rộn rã thánh ca.
Bỗng chàng trai, mồm há hốc xuýt la,
Chẳng tin được điều xảy ra trước mắt.
Nguời già ở trên tay đang gà gật,
Dần nhỏ đi, trong chốc lát biến thành
Một hài nhi với mắt sáng long lanh,
Cùng nét mặt thật hiền lành khả ái.
Chàng trai đứng, mắt căng tròn ngây dại,
Nhìn vòng tay giờ chợt lại trống không,
Và hài nhi thành tượng Chúa Hài Đồng
Đang trìu mến mỉm cười trong máng cỏ.
Bên tai bỗng nghe tiếng người bảo nhỏ:
- Này con ơi, việc khó đã làm xong,
Hãy yên lòng thong thả bước vào trong
Để dự lễ, vì con không hề trễ.
x
x x
Chàng trai trẻ mừng vui gần nhỏ lệ,
Nhìn đồng hồ, chẳng lẽ lại đang mơ,
Quyết không thể nào ngờ
Mình lại đến kịp trước giờ thánh lễ.
Trần Văn Lương
Cali, 12/2021
No comments:
Post a Comment