Thursday, March 18, 2021

Buồn Trang Cáo Phó

Dạo:

Bao người thiên cổ ra đi,
Sao mình vẫn mãi sống lì dưới đây.
Cóc cuối tuần:

Buồn Trang Cáo Phó

Tần ngần lật từng trang cáo phó,
Xem tên mình có đó hay không,
Thẫn thờ khi đã đọc xong,
Mình còn, người mất, chạnh lòng xiết bao.

Thầm hổ thẹn mình sao chưa chết,
Vẫn miệt mài lê lết dưới đây,
Toi cơm tốn gạo mỗi ngày,
Sống vô tích sự, uổng thay khí trời.


Trong khi đó bao người đáng sống,
Vì số trời thoắt bỗng ra đi,
Bất ngờ, gấp gáp nhiều khi
Còn chưa kịp nói từ ly một lời.

Cơn đại dịch khắp nơi tàn phá,
Người theo nhau gục ngã đêm ngày,
Trên manh đất tạm dung này,
Cũng bao kẻ đã không may mãn phần.

Nhìn cáo phó, toàn thân lạnh ngắt,
Thương người vừa nhắm mắt xuôi tay,
Đơn côi cuối nẻo lưu đày,
Vật vờ trung ấm, lất lây mộ phần.

Công việc chốn dương trần còn đó,
Định mệnh sao bắt họ lên đường,
Tro tàn ủ đất tha phương,
Mộng xưa trải lối đoạn trường xót xa.

x

x x

Kìa cha mẹ tuổi già sức yếu,
Bao năm dài bận bịu vì con,
Niềm vui cuối kiếp chưa tròn,
Gập ghềnh thiên cổ, mỏi mòn lối chung.

Nọ người lính anh hùng thuở trước,
Đã âm thầm vì nước xông pha,
Góp xương máu giữ quê nhà,
Nay đành ôm hận làm ma xứ người.

Đấy là đấng trọn đời bươn chải,
Vì từ bi bác ái hy sinh,
Bỏ quên hạnh phúc riêng mình,
Giúp người bạc phước linh đinh không nhà.

Thương trai trẻ đường xa mới tỏ,
Mộng chưa thành đà bỏ dở dang,
Trong cơn hấp hối vội vàng,
Con tim hụt hẫng ngỡ ngàng héo hon.

Xót xa kẻ, đàn con nheo nhóc
Còn cần cha đùm bọc cưu mang,
Bỗng dưng gãy gánh giữa đàng,
Làm sao nhắm mắt cho đang phút này.

Xin Chúa Phật dang tay chờ đón
Những người đi đã trọn lối trần,
Và ban xuống vạn hồng ân,
Cho vong linh được vững chân qua đò.

x

x x

Lòng dẫu biết toàn do số mệnh,
Nhưng vẫn nghe buốt lạnh trong hồn.
Đời đà hút bóng hoàng hôn,
Còn chi đâu nữa mà nôn nao chờ.

Ngậm ngùi gấp lại tờ báo chợ,
Nợ đời này biết thuở nào xong.
Nhạt dần tiếng sóng biển Đông,
Cánh chim lưu lạc hết mong ngày về.

Trần Văn Lương
Cali, 3/2021

No comments:

Post a Comment