Thursday, September 22, 2016

Vẳng Tiếng Buồn Đêm

Dạo:

Bên nhau chửa hết đoạn đàng,

Đêm đêm trở lại xốn xang tấc lòng.

Cóc cuối tuần:

Vẳng Tiếng Buồn Đêm

(Mọi sự trùng hợp với thực tế ngoài đời đều

là ngẫu nhiên, ngoài ý muốn của người viết)

Di ảnh canh khuya chớm lạnh màu,

Bàn thờ nến đã tắt từ lâu.

Hương tro thoảng chút sầu xa vắng,

Một bóng u linh lặng cúi đầu.

 

Bên hiên rón rén gió lay màn,

Văng vẳng vọng về tiếng thở than,

Nhức nhối như cung đàn đứt đoạn

Của người lẻ bạn nhớ phòng loan.

x

x x

- Trăng tàn, đêm buốt giá lê thê,

Anh có hay em lén trở về,

Đốt chút hương thề còn sót lại,

Trước giờ vĩnh viễn phải ra đi.

 

Duyên nợ phu thê ngỡ trọn đời,

Ngờ đâu mình phút chốc đôi nơi.

Em rời tổ ấm về âm cảnh,

Ấm lạnh kiếp này chỉ thế thôi.

 

Mấy mươi năm sướng khổ cùng nhau,

Thiên cổ lên đường dạ đớn đau.

Cánh nhạn năm nao đà gãy cánh,

Để phòng khuê lạnh suốt canh thâu.

 

Em biết anh sầu khổ nhớ em,

Bấy lâu vất vả với nhang đèn,

Đêm đêm còm cõi nhìn hương khói,

Ngõ tối u buồn lủi thủi men.

 

Em mong anh hãy cố tìm quên,

Số phận mình như thế tạm yên.

Đã đến lúc anh quen bạn mới,

Để cùng nhau rẽ lối đào nguyên.

 

Trời bỗng cho anh gặp được người

Nguyện cùng anh kết tóc rong chơi.

Thuyền anh may mắn trôi nhằm bến,

Cho bõ công tìm kiếm ngược xuôi.

 

Em biết tình ai đối với anh,

Nên cam chịu cảnh lá xa cành,

Nhìn anh vui sánh vai người mới,

Chấm dứt từ đây chuỗi độc hành.

 

Mai đây với hạnh phúc kề bên,

Chuyện cũ anh đành phải cố quên.

Đừng nhắc tên em, hay kể lể,

Sẽ buồn lòng kẻ mới xe duyên.

 

Anh hãy trọn niềm với các con,

Sao cho mọi sự được vuông tròn,

Sao cho bầy trẻ mồ côi mẹ

Không phải đêm dài lệ héo hon.

 

Lần cuối về đây vĩnh biệt nhau,

Lòng em khó tránh khỏi buồn đau.

Ba sinh đã nhạt màu hương lửa,

Biết có còn chăng chữ kiếp sau.

x

x x

Bàn thờ đã dẹp hết vào trong,

Bốn bức tường trơ trọi trống không.

Đồ mới sắm về, thùng sẵn mở,

Trang hoàng nửa buổi nữa là xong.

 

Người đàn ông lặng lẽ xoa tay,

Nhìn nắng mai, tươi rói mặt mày,

Chốc chốc soi gương rồi bẽn lẽn,

Thầm mơ đến buổi hẹn chiều nay.

Trần Văn Lương

Cali, 9/2016

No comments:

Post a Comment