Dạo:
Mượn nắng hoàng hôn,
Gửi hồn lang bạt.
Biển đời bát ngát,
Biết lạc về đâu.
Cóc cuối tuần:
Mượn Tay Nắng Chiều
Tay cầm vạt nắng chiều phai,
Đem hồn xác tách ra hai mảnh rời.
Xác thành phỗng đá nhìn đời,
Hồn trôi theo gió về nơi mịt mù.
x
x x
Trăm năm trót vụng đường tu,
Mong manh hơi thở, phù du tiếng cười.
Lá rơi ắt tại ý trời,
Lệ rơi chắc bởi lòng người đổi thay.
Loanh quanh ba vạn sáu ngày,
Long đong nhóng mãi cánh mây không về.
Run run xé vụn câu thề,
Trên trang giấy cũ não nề tiếng vang.
Muốn qua chốn cũ tìm đàng,
Sông sâu nổi sóng, đò ngang cách bờ.
Loay hoay tám đợi chín chờ,
Lạnh lùng một chiếc bóng mờ bên sông.
Quanh năm rặt chỉ mùa đông,
Xuân thu hạ đã bế bồng nhau đi.
Trách thầm con tạo vô tri,
Bắt ray rứt mãi làm chi hỡi trời.
Cơn đau đã biến thành lời,
Đêm đêm thúc giọt sầu rơi không ngừng.
Cồng kềnh kỷ niệm trên lưng,
Ngu ngơ trách móc người dưng lạt lòng.
Giận hờn thế cũng bằng không,
Se dây tự trói còn hòng trách ai.
Dưới gầm chuột rúc mỉa mai,
Ngoài vườn chó đói miệt mài cắn ma.
Mơ hồ văng vẳng tiếng ca,
Của người đã chết từ xa vọng về.
Nghẹn ngào một khúc xàng xê,
Nỗi buồn vay mượn bốn bề bủa vây.
Lui cui quét sạch dấu giày,
Từ nay thôi khỏi ăn mày nhớ thương.
Sóng tàn giã biệt trùng dương,
Vẫn nghe lòng mãi vấn vương xác tàu.
Rầu rầu nghĩ chuyện ngày sau,
Làm sao có dịp gặp nhau cuối đời.
Thẫn thờ nuốt hạt mưa rơi,
Xót xa níu hỏi Ông Trời đôi câu.
Vì sao Ông tạo nên sầu,
Vì sao Ông bắt nhịp cầu gãy đôi,
Vì sao tôi lại là tôi,
Thân vô tích sự một đời loay hoay,
Vì sao lệ bốc thành mây,
Để người mất bóng đội giày lang thang,
Vì sao hai đứa hai đàng,
Khi khu lối hẹn, lỡ làng tiếng trao.
Hàng ngàn câu hỏi "vì sao",
Mà Trời kia vẫn trên cao im lìm.
x
x x
Nắng chiều đã vượt cánh chim,
Bóng đêm lạnh lẽo lần tìm đến nơi.
Mảnh hồn thấm gió tả tơi,
Âm thầm bám hạt sương rơi quay về.
Người choàng tỉnh khỏi cơn mê,
Bên hiên gió vẫn tỉ tê tự tình.
Cặp kè bóng sậy rung rinh,
Hoang mang chẳng biết chính mình là ai.
Trần Văn Lương
Cali, 5/2016
No comments:
Post a Comment