Dạo:
Thu về lá chết nào hay,
Vô tình cưỡi gió tung bay khoe màu.
Cóc cuối tuần:
Lá Chết Nào Hay
Thu ngốn dần nắng hạ,
Khói chiều tất tả triền non.
Quán bên đường èo uột héo hon,
Mái tranh nát mỏi mòn chờ viễn khách.
Thời gian hờm trên vách,
Lạnh lùng tí tách từng giây.
Chén sầu con dốc mãi vẫn đầy,
Ma dĩ vãng sa lầy hư giấc ngủ.
Vườn vô chủ, gốc tầm xuân trổ nụ,
Lũ bướm già lụ khụ đến lăng xăng.
Đàn chó điên quen bắng nhắng sủa xằng,
Con ếch nhỏ cắn răng chìm đáy giếng.
Tảng đá vỡ nghẹn ngào im tiếng,
Ngán ngẩm đời sao lắm chuyện dây dưa.
Chút mộng mơ nay cũng lạy xin chừa,
Phương trời ấy nắng mưa gì cũng mặc.
Tay sượng sùng vuốt mặt,
Sương thu lắc rắc nhão bờ vai.
Mái tóc phai theo cơm áo miệt mài,
Hồn vắt mãi được vài câu thơ tẻ.
Gió luồn song khe khẽ,
Tưởng như bước mẹ chợ về.
Hơn nửa đời bỏ xứ xa quê,
Người năm cũ ra đi còn mấy kẻ.
Đã hết thời son trẻ,
Lời tự tình giờ thỏ thẻ ai nghe.
Biết tìm đâu lại tiếng võng trưa hè,
Tiếng phượng đổ, tiếng ve buồn phố nhỏ.
Chân nứt nẻ giẫm mòn thêm lối cỏ,
Tự hỏi tình người còn có hay không.
Núi chông chênh, chim chóc chóng lạt lòng,
Lau sậy cũng bỏ bờ sông cát lở.
Lời kinh đêm nức nở,
Mong manh hơi thở ngàn xưa,
Con trăng đen giở thói lọc lừa,
Giăng vội tấm màn thưa che mắt thánh.
Bầy kên kên gãy cánh,
Tranh nhau từng nhánh cây khô.
Cánh đồng hoang chi chít vạn nấm mồ,
Vẳng tiếng khóc mơ hồ từ đáy ngục.
Trống lên đường thúc giục,
Mây ùn, gió rúc, rừng lay.
Lá lìa cành còn khoe sắc tung bay,
Vô tình có nào hay chiều đã tắt.
Trần Văn Lương
Cali, 10/2013
Linh Đắc Họa Vận
Lá Buồn Đất khách
Anh đi vào tháng
hạ,
Nắng cuối ngày hối hả đầu
non.
Tiếng tiêu buồn chẳng chút
véo von,
Mẹ tê tái, cha héo hon bên
khách.
Ngọn đèn khuya xuyên vách,
Gió lùa từng khắc, từng giây.
Phật từ bi, Chúa khắc khổ
đọa đày,
Mẹ khấn nguyện, Cha hao gầy
giấc ngủ.
Em thơ lớn như ngọn hoa đâm nụ,
Dù phương xa bom đạn nối lăng
xăng.
Hỏa châu soi từng tiếng nấc ăn
năn,
Rồi tán loạng đứa văng vào
đáy giếng.
Đêm hư vô lời nguyện cầu bặt
tiếng,
Cha vụng về nhặt tràng rớt
dây dưa.
Bóng ma đêm rơi cúi mặt van
chừa
Mây vần vũ trời có mưa, cũng
mặc.
Đêm khuya em cúi mặt,
Tóc rối buồn vương vấn bờ
vai.
Con trăng mờ soi mãi đến mệt
nhoài,
Qụy lụy mãi được gì mưa lẻ
tẻ.
Tiếng nguyện cầu rất khẽ,
Xa xa từng bước nhỏ vọng về.
Giật tỉnh người như thuở ở
quê,
Con đường vắng chân mẹ về với
trẻ.
Ba mươi tám năm lẻ,
Nơi xứ người con đếm tuổi cha
nghe.
Hạ trôi qua dù có nắng gọi
hè,
Phượng cũng vắng, không tiếng
ve to, nhỏ...
Nắng có hanh giữa lối buồn
chết cỏ,
Vọng cổ buồn trên lối nhỏ
thinh không.
Anh hỏi em: Sao chóng nỡ dối
lòng?
Tay nắm chặt ngâm giọng buồn
hát lỡ.
Dụi mắt buồn nức nở,
Rưng rưng tiếng thở ngàn xưa.
Ngậm đắng cay cho tiếng nấc
lọc lừa,
Câu hát cũ ru ngập tràn Thần,
Thánh.
Tiếng đàn khuya gẫy cánh,
Nhịp đành giãy giụa rơi khô.
Mảnh hồn xưa còn tìm được
nấm mồ?
Hay long đong khóc mò trong đáy
ngục?
Gió mùa thu thúc giục,
Hồn ùn, cú rục đêm lay.
Tím cỏ cây, trời đổi sắc, bay
bay...
Chân lữ khách vọng cổ buồn
chợt tắt.
Linh Đắc
GA 11/2013
Kinh họa lại bài Lá Chết Nào
Hay
Của anh Trần Văn Lương
Hơn nửa đời bỏ xứ xa quê,
ReplyDeleteNgười năm cũ ra đi còn mấy kẻ.
Xin góp đôi lời với sư huynh Trần Văn Lương:
Thân viễn xứ mà hồn nương quê Mẹ
Nén u hoài trong nỗi hận ly hương
Tóc sương phai nhưng lòng còn tuổi trẻ
Hẹn ngày mai chung khúc hát...lên đường!
HUY VĂN