Wednesday, November 10, 2010

Xác Xơ

Trăng vỡ vụn, xanh xao màu áo gió,
Sao thun mình, lấp ló kẽ mây đen.
Nụ đèn khuya ấp úng lạy màn đêm,
Sương mất ngủ nép bên rèm gõ nhịp.


Nhìn con nước, xót xa thân bìm bịp,
Biết người xưa có kịp chuyến đò ngang,
Hay bơ vơ ôm dĩ vãng lỡ làng,
Trách duyên kiếp bẽ bàng nơi đất lạ.

Hè lau chau vội vã,
Thu buồn bã ăn năn.
Kỷ niệm rách thay chăn,
Buốt thân tằm không kén.

Tuổi già len lén,
Dao bén thời gian,
Ngọc đá vỡ tan,
Sắc tàn bóng nước.

Đáy túi rỗng dập vùi câu nguyện ước,
Làn da mồi hằn đậm bước chân chim.
Hồn lênh đênh đeo ký ức nổi chìm,
Nghe thương nhớ rập rình trong góc tối.

Đàn sai điệu vỗ về tim tiếc nuối,
Thơ lạc vần ngâm nhức nhối bờ môi.
Tay ôm đời chưa chặt đã buông trôi,
Chân khập khiễng lê la đồi tuyệt vọng.

Người rẽ sầu bắt bóng,
Một đời lạc lõng buồn đau.
Cây mưa nắng dãi dầu,
Lặng cúi đầu tê tái.

Cây xơ xác, xuân về cây trẻ lại,
Người trót già, người mãi mãi xác xơ.
Mắt ngày nao còn xanh biếc tuổi thơ,
Nay đã xám trơ trơ màu mộ địa.

Nhện côi cút dệt sầu giăng khắp phía,
Ngọn bấc tàn than khóc đĩa dầu vơi.
Con thiêu thân hoang phí nốt tuổi trời,
Tìm ảo vọng phút cuối đời giông bão.

Ánh gương vỡ cứa mặt người rướm máu,
Vết hương thừa cào cấu nát tâm can.
Nhắc tên nhau khoé mắt đỏ khô cằn,
Lệ sớm tắt theo cung đàn dang dở.

Lần dấu cũ, Thiên đường phong kín cửa,
Chẻ cuộc đời, đem chụm lửa tình yêu,
Từng mảnh buồn thành tro lạnh hắt hiu,
Mà tình vẫn như khói chiều lây lất.

Nhìn xuống đất, đất gần trong gang tấc,
Ngẩng lên trời, trời xa lắc xa lơ.
Lối chân đi, thiên cổ sẵn chực chờ,
Màu quá khứ phai mờ trên phấn mộng.

Ma khuya tìm mộ trống,
Gió đói lộng vườn hoang,
Mây hối tiếc muộn màng,
Trăng kiệt sức, giữa đàng trăn trối.

Đêm bối rối trông trời,
Trời xa xôi nghiệt ngã.
Bồi hồi chân khách lạ,
Lang thang qua bến đá không người.

Mệt mỏi lá vàng rơi,
Ti tỉ khóc thương đời bạc trắng.
Thuyền quay quắt trên dòng sông quạnh vắng,
Biết đêm này chở cay đắng về đâu.
Cali 6/2003

No comments:

Post a Comment