Tuesday, November 9, 2010

Màu Lá Xa Người

Hướng Về Quê Mẹ -Tranh lụa Vi Linh
 Nắng tàn treo mé vực,
Ngày tháng chực chờ rơi,
Thu thấm buốt tơ trời,
Cây rối bời đổi sắc.

Lá héo hắt nhìn nhau,
Một mai cơn gió sầu,
Chiếc lá nào rơi trước,
Chiếc lá nào rụng sau.


Đời chỉ một niềm đau,
Hơi thu đượm mấy màu.
Người trắng phau mái tóc,
Tình khô khốc hư hao.

Trong hấp hối lao xao,
Lá nghẹn ngào trăn trối.
Kiếp sau chưa tỏ lối,
Ôm tiếc nuối về đâu.

Ai hối hả qua cầu,
Không quay đầu ngoảnh lại.
Bên bờ sông hoang dại,
Con sóng mãi chờ nhau.

Rượu pha sầu chẳng loãng,
Chập choạng bước tìm quên.
Chân đá sỏi muộn phiền,
Dẫm tràn lên tiếc nhớ.

Kỷ niệm đời dang dở,
Về trăn trở gối chăn,
Đêm thức giấc nhọc nhằn,
Lệ đùn căng mắt mỏng.

Chim nửa đời lạc lõng,
Buồn khản giọng thương vay,
Hai cánh ép thân gầy,
Bụi hồng bay lả tả.

Máu tan vào sắc lá,
Theo băng giá thay màu.
Nhung nhớ bện tơ sầu,
Đem niềm đau trói chặt.

Mưa vắt kiệt mây trời,
Gió buông lời từ tạ.
Đêm về qua chốn lạ,
Chợt nghe lá xa người.

Cali 12/2002

No comments:

Post a Comment