Dẫn:
Không biết truyền thuyết này có tự bao giờ. Chỉ biết rằng theo đó thì triệu năm sau khi một người đã chết, nếu có ai gom lại được tất cả các hạt bụi đã tạo thành thân xác của người này thì người chết sẽ sống lại trong một thời gian ngắn để trả lời một câu hỏi (và chỉ một câu mà thôi!) trước khi vĩnh viễn biến vào cõi hư vô.
Có lẽ vì lẽ đó mà một triệu năm sau, khi nhân loại và mọi sự sống đã hoàn toàn bị tiêu diệt trên trái đất, bỗng dưng xuất hiện trên hành tinh chết này bóng một vong hồn lang thang đi nhặt từng hạt bụi, mong làm sống lại người tình lỡ năm xưa để được trả lời cho một câu hỏi, một câu hỏi đã ám ảnh vong hồn suốt triệu năm qua, khiến cho hồn mãi vật vờ trong trung ấm.
Dạo:
Thế rồi một triệu năm sau,
Luân hồi đứt đoạn, tìm nhau mỏi mòn.
Triệu Năm Sau
Tháng ngày đơn điệu,
Loáng triệu năm vơi.
Một thoáng đổi đời,
Con người tận diệt.
Lửa địa ngục nấu nung hành tinh chết,
Gió cô hồn mài dấu vết thịt xương.
Bụi tỏa thay sương,
Đại dương thành sa mạc.
Trời cao khắc bạc,
Đường trần tan tác bi ai.
Thiếu chỗ đầu thai,
Ma đói rạc rài nhai đá sỏi.
Miệng quên dần tiếng nói,
Mắt lạc thần le lói âm u.
Mặt đất hoang vu,
Mịt mù khói bủa.
Tim héo quắt, gai sầu đâm tua tủa,
Thân gầy còm, giãy giụa lưới tình thưa.
Nghiệp chướng đẩy đưa
Anh về lại núi xưa tìm động.
Cặn thời gian ứ đọng,
Chân lạ đường lọng cọng, bóng lao chao.
Lòng bùi ngùi, thầm cứ hỏi tại sao,
Khi hai đứa còn nôn nao hò hẹn,
Còn hơi ấm nụ hôn đầu e thẹn,
Mà bỗng dưng em bỏ bến xa người.
Triệu năm qua, anh căn vặn đất trời,
Vẫn chưa được câu trả lời mong đợi.
Cõi trung ấm, nẻo luân hồi diệu vợi,
Anh cố tình lọt lưới, trốn đầu thai.
Ngày đêm lo góp nhặt bụi trang đài,
Tái tạo mảnh hình hài đà tan rã,
Để sống lại phút đau lòng xót dạ ,
Khi em lạnh lùng, quày quả ra đi.
Anh ngày ấy ngu si,
Chỉ biết lầm lỳ câm nín,
Tuổi dại khờ mười chín,
Đã nghe sầu cuộn kín con tim.
Ngày qua ngày, đợi bóng chim,
Ngõ về hoang vắng, lặng im dấu giày.
Lạnh lùng lá rụng mây bay,
Chiều say nắng hạ, đêm vày gió đông.
Cách trở dòng sông,
Cánh hồng không trở lại.
Đò chở người đi mãi,
Đời oan trái ngược xuôi.
Trăm năm trần thế nổi trôi,
Triệu năm âm cảnh bồi hồi nhớ nhau.
Dẫu rằng biết có kiếp sau,
Chim kia biền biệt, chốn nao hẹn hò.
Anh theo dấu bụi tro,
Tay mày mò góp nhặt.
Lòng nghẹn ngào héo hắt,
Mặt phờ phạc lấm lem.
Hạt nào là xác thân em,
Hạt nào hệ lụy rối ren cuộc tình.
Hạt nào mãi mãi lặng thinh,
Hạt nào thiên cổ một mình long đong.
Thôi thì thế cũng là xong,
Hỏi han chi nữa, nhọc lòng nhau thêm.
Tại sao thế, hỡi em,
Sao nín lặng, chẳng thèm nghe anh hỏi.
Một câu em không nói,
Anh ngậm ngùi thân ma đói ngàn năm.
Chân trần đạp gió lạnh căm,
Con đường cát bụi hằn trăm vết sầu.
Cali, 12/2007
Lời than của Phi Dã Thiền Sư :
Chỉ vì tìm kiếm một câu trả lời mà cả triệu năm lang thang trong cõi trung ấm.
Tiền oan ư? Nghiệp trái ư? Quá khứ ư? Hiện tại ư? Tương lai ư? Làm sao phân biện? Than ôi!
Một triệu năm hay chỉ là chớp mắt, nào ai biết! Bụi trăm năm hay vụn hình hài, mấy ai hay! Thương thay cho kẻ tình si lạc lối!
Một câu em không nói, anh ma đói ngàn năm! Hồn ơi, hồn ơi!
No comments:
Post a Comment