Dạo:
Gọi hồn tử sĩ đêm nay,
Lung lay ánh nến, cay cay mắt người.
Nến Tàn Trên Phố Mượn
Đêm cuối tháng, trời chông chênh chực đổ,
Xe lăn buồn, đèn phố mượn dửng dưng,
Người đăm đăm nhìn ánh nến rưng rưng,
Hồn xơ xác như hạt vừng mới giã.
Ba mươi năm đất lạ,
Đời cánh lá nổi trôi,
Bạn bè cũ chia phôi,
Trăm mảnh đời vẹt góc.
Ngày bỏ xứ, mắt xanh xanh màu tóc,
Đường ngược xuôi, con dốc tuổi xoay chiều,
Đếm ngày tàn, sót lại chẳng bao nhiêu,
Đàn chim cũ, đã nhiều con gãy cánh.
Đêm tưởng nhớ, gió hoang trôi lành lạnh,
Thân co ro, ôm bất hạnh nhìn trời,
Xương vai lồi ngại thấm giọt sương rơi,
Môi mấp máy những lời kinh không vẹn.
Bao tháng năm dồn nén,
Nỗi buồn về len lén nhấm thịt xương,
Quặn thương ai đã bỏ xác sa trường,
Xót bao kẻ đáy trùng dương xây mộ.
Đất nước sớm mất vào tay Tàu đỏ,
Lũ bạo quyền đã bỏ mặc quê hương.
Người tang thương, đất đá cũng đoạn trường,
Sông núi cũ thuận đường rơi địa ngục.
Kẻ may mắn qua xứ người hạnh phúc
Đã quên đi những lúc chỉ treo mành,
Về vui chơi, luồn kiếm lợi, kiếm danh,
Vận nước khổ, mặt đành quay lối khác.
Nhẩm đếm vội những mái đầu đã bạc,
Cố về đây dù lưu lạc muôn nơi,
Chợt bâng khuâng, nếu mai mốt mệnh Trời
Cho trở lại, biết ai người còn sống.
Trong đêm tối, tiếng hát vang lồng lộng,
Con tim già cảm động, mắt ngây ngây,
Có phải chăng hồn tử sĩ về đây,
Với người sống cùng đau ngày Quốc hận.
Tháng Tư về mấy bận,
Người lận đận buồn đau,
Đêm tưởng niệm nhìn nhau,
Lửa sầu nung khóe mắt.
Cùng nhớ lại những tháng ngày đã mất,
Khi miền Nam chịu thất trận chua cay,
Bao anh hùng bị phản bội trói tay,
Chốn rừng thẳm, thân tù đày nuốt hận.
Phải chăng vì số phận,
Mà dân lành phải ngậm mãi đau thương,
Dù bên này hay bên đó đại dương,
Cũng thầm biết quê hương giờ đã chết.
Nhưng dòng máu trên lá cờ bất diệt,
Nơi đất người vẫn lẫm liệt tung bay,
Mặc thăng trầm, mặc khổ nhục đắng cay,
Luôn ngạo nghễ, chờ ngày về quê mẹ.
Nhìn con cháu tuổi đời còn non trẻ,
Về quây quần nhỏ lệ khóc quê hương,
Thì mai nầy, dẫu bỏ xác tha phương,
Lửa hy vọng cũng cuối đường le lói.
Từng ánh nến bốc lên cao vòi vọi,
Ngọn đuốc thiêng trong bóng tối chợt bùng,
Gió thì thầm lên tiếng gọi mông lung,
Nghìn ánh mắt cùng chung câu khấn nguyện.
Hồn nhập vào ánh nến,
Ánh nến quyện lời ca,
Lằn ranh sống chết chợt nhòa,
Vạn con sóng vỡ tràn ra biển cả.
x
x x
Nhà dưỡng lão, tiếng côn trùng rỉ rả,
Trên xe lăn, sương giá đọng thành hàng,
Người giật mình, choàng mở mắt hoang mang,
Tay siết chặt mẩu nến tàn năm trước.
Cali, đêm tưởng niệm 30/4/2010
No comments:
Post a Comment