Friday, September 17, 2010

Lamentations d’ Avril - Lời Buồn Tháng Tư

Lamentations d’ Avril
Trần Văn Lương
Vingt-six ans d’ exil étant en hâte passés,
S’ envole la jeunesse;
Des jours indifférents froidement dissipés,
La vie n’ est que tristesse.



Dans cette nuit d’ été, un mois d’ avril lointain,
J’ ai quitté ma patrie,
Que les pas ennemis, sous un cruel destin,
Ont soudain enfouie.
J’ ai quitté l’ âge tendre et la voix maternelle
Qui berce mon sommeil;
J’ ai quitté le printemps et la douce hirondelle
Qu’ apporte le soleil.
J’ ai quitté les rêves et les doux jours d’ école,
Où de petits garçons,
Sans chagrin ni souci, sautant d’ un pas frivole,
Chassaient les papillons.
J’ ai quitté le pays, sans espoir de retour,
Étant perdue la guerre,
Laissant mon coeur brisé et mon premier amour
Dans cette triste terre.
Le navire du sort s’ embarque à transporter,
Dans ses chanceux voyages,
La cargaison humaine et, à gré, la jeter
Sur de divers rivages.
La plante, séparée de son terrain natal,
S’ est bientôt redressée
Dans la terre inconnue, malgré le coup fatal,
Bravant la destinée.
Comme cette plante, le jeune expatrie’,
Sous sa masque riante,
S’ efforce de gue’rir, non sans adversité,
Sa blessure saignante.
La grave blessure, par le temps endormie,
N’ attend que le moment
Pour se rouvrir , plaignant le sort d’ une patrie
Et d’ un peuple en tourment.
En grand nombre ont péri enfants, hommes et femmes,
En quête d’ un espoir,
Soit dans les ravines, soit sous les flots infâmes
Du Pacifique noir.
Qu’ a-t-il fait mon peuple, ô mon Dieu, pour subir
Cet ultime supplice?
Pourquoi me laissez-Vous seul ici-bas languir
Et boire ce calice?
Avec le temps s’affaiblit la sombre lueur
De ma seule espérance.
Que c’ est loin le jour où reviendra le bonheur
A mon pays d’ enfance.
Le présent est triste, le futur incertain,
L’ âme endurcie et vide.
L’ exilé, toujours seul, n’ a que son coeur, sa main,
Et son passé aride.
Mon passé, en vain je l’ ai fouillé, ne trouvant
Qu’ une âme dépourvue.
Tout s’ est enfui et seul, je reste là, pleurant
La mémoire perdue.

Lời Buồn Tháng Tư
Trần Văn Lương
Hăm sáu muà đông thoáng vụt bay,
Chút màu son trẻ cũng tàn phai
Tháng ngày tẻ nhạt luồn theo gió,
Còn lại đời trăm nỗi đắng cay.
Tháng tư đất nước phủ khăn tang,
Rời bỏ quê cha lệ mấy hàng .
Móng vuốt kẻ thù từ dạo ấy,
Cày lên lòng đất mẹ tan hoang.
Giã từ ngày tháng ấu thơ xưa,
Tiếng mẹ ru hời dỗ giấc mơ .
Từ giã muà xuân cùng cánh én,
Về theo nắng sớm lượn ơ hờ .
Giã từ lớp học với trời mơ,
Rộn rã tiếng cười đám trẻ thơ,
Chân sáo tung tăng từng bước nhỏ ,
Đuổi theo từng cánh bướm bơ vơ.
Từ giã quê hương, chẳng hẹn về,
Mang thân kẻ chiến bại ra đi .
Con tim rướm máu, tình thơ dại,
Để lại chôn nhờ mảnh đất quê .
Từ đó đời muôn nẻo dập vùi,
Người người mang số phận bèo trôi .
Con tàu định mệnh trong tăm tối,
Bỏ kẻ chân mây, kẻ cuối trời.
Cành mai bị bứng khỏi quê nhà,
Thân chịu trăm ngàn nỗi xót xa,
Vẫn cố vươn mình trên đất lạ,
Đương đầu số mệnh để đơm hoa .
Như cành mai đó, kẻ lưu vong,
Ngày gắng cợt cười với gió đông,
Đêm xuống hồn năm canh vật vã
Cố ngăn dòng máu vết thương lòng .
Vết thương tạm lắng với ngày qua,
Nhưng vẫn chực chờ dịp vỡ ra,
Than khóc cho quê hương khốn khổ,
Và cho người lắm nỗi phong ba .
Liều lĩnh xem thường cuộc tử sinh,
Con đường hy vọng thật mong manh,
Kẻ đành bỏ xác nơi rừng thẳm,
Người chọn mộ phần đáy biển xanh .
Trời hỡi dân Nam tội lỗi chi,
Mà sao chịu lắm cảnh phân ly .
Vạn người lê kiếp cây tầm gửi,
Khô héo đợi ngày gió cuốn đi .
Ngọn đèn hy vọng đã bao năm,
Theo bước thời gian tắt lụi dần .
Ôi biết bao giờ ngày hạnh phúc
Lại về trên mảnh đất phương Nam .
Thương kẻ mang thân phận lạc loài,
Đau buồn hiện tại, chẳng ngày mai,
Chỉ còn quá khứ, bàn tay trắng,
Và máu trong tim đã nhạt phai .
Tìm về dĩ vãng xới vườn hoang,
Góp nhặt mảnh đời đã rách tan .
Ký ức theo tro tàn khói lạnh,
Mắt chưa kịp khép lệ tuôn tràn .

No comments:

Post a Comment