Dạo:
Mênh mang một nẻo đường trần,
Trăm năm biết tạm dừng chân mấy lần.
Có Những Trạm Dừng Chân
(Để nhớ đến một ngôi làng nhỏ bé trên đất
Pháp, St-Félix de l'Héras, một trong những
trạm dừng chân thật ngắn ngủi và tình cờ
trong đời.
Tặng anh Claude và Vi-Khải-Đức, đánh dấu
một chuyến du lịch dài đầy kỷ niệm khó quên)
Đường rẽ uốn cong vòng tia mắt mỏi,
Bánh xe vương đá sỏi cũng chậm dần,
Người tình cờ ghé chỗ tạm dừng chân,
Ngôi làng nhỏ chưa một lần biết đến.
Đồng cỏ dại, bướm hoang lười bắt chuyện,
Nắng trưa hâm ấm tiếng trẻ con cười.
Lùm cây còi, ao nước rỗi nằm phơi,
Người ngắm cảnh, cảnh nhìn người lặng lẽ.
x
Mảnh ký ức đã khô cằn nứt nẻ,
Vẫn dọc ngang những lối rẽ một thời,
Từng dấu chân, từng đốm lửa tàn hơi,
Từng bến đỗ, từng góc đời hiu hắt.
Có những chốn, ba thu là chớp mắt,
Phút xa rời, hồn quay quắt quặn đau.
Có những nơi, lòng muốn lướt qua mau,
Nhưng định mệnh lau chau ghì trói chặt.
Khi tiếng khóc chào đời chưa kịp tắt,
Vườn Thiên thai đã mất lối quay về.
Trời lữ thứ lê thê,
Chân thất thểu đường quê hương tạm bợ.
Tuổi thơ ấu, cánh cửa đời hé mở,
Vòng tay mẹ hiền che chở ngày đêm,
Tiếng võng trưa đưa giấc ngủ bình yên,
Theo năm tháng, lớn lên cùng cây cỏ.
Hồn chập chững ươm mơ màu phượng đỏ,
Tìm rong chơi khắp ngõ ngách mùa Xuân.
Nắng sân trường vẽ lối trạm dừng chân,
Tia mắt liếc thay dần cho sách vở.
Mộng đầu tan vỡ,
Gót thư sinh bỡ ngỡ bước hành quân,
Đạn thù nổ vang rân,
Chuyện sống chết, mặc số phần may rủi.
Rồi tháng tư buồn tủi,
Mắt căm hờn nhìn sông núi đau thương,
Sa cơ buông súng giữa đường,
Thân chiến bại kiếp đoạn trường đầy đọa.
Trên đất Bắc, đêm gông cùm vật vã,
Chốn rừng sâu, ngày vất vả khôn ngưng,
Nhọc nhằn uất hận oằn lưng,
Đây có phải là trạm dừng chân cuối ?
Nhưng Trời thương mở lối,
Thoát trại tù, lặn lội vượt biên,
Sóng dữ triền miên,
Kẻ tới bến, người oan khiên đáy biển.
Đảo tị nạn, buồn giăng thay lưới nhện,
Mất quê hương, chịu lắm chuyện đau lòng.
Bước đường cùng, lận đận tiếp long đong,
Thân tứ cố lặng trông chờ mưa đổ.
Cuối chặng đường gian khổ,
Lần mò đến chỗ tạm dung.
Đôi mắt mờ, cuộc sống mới mông lung,
Vận nước đổi, mấy ai lòng không đổi !
Trên đất lạ, mong manh ngày chết vội,
Tiếng thiên thu về hối thúc liền tay.
Thân sống sót nơi đây,
Hồn trụ mãi trong tháng ngày đánh mất.
Có những trạm dừng chân giờ đã khuất,
Vẫn lập lòe trong mắt ướt chiều thu,
Vẫn lang thang trong sương nhớ đục mù,
Vẫn tha thiết như lời ru của mẹ.
Chưa khô dòng lệ trẻ,
Đã mấp mé tuổi già,
Chân mệt mỏi lê la,
Biết đâu là hiện tại.
Nhìn quá khứ, tim sượng sùng tê tái,
Vọng tương lai, lòng quằn quại phân vân.
Từ giã chốn dừng chân,
Hồn lại rách thêm một lần không vá.
x
Đường thiên lý bóng chiều hôm giục giã,
Người chạy đua với nắng vã trên đường.
Bóng hoàng hôn tô đậm nỗi vấn vương,
Màn đêm xuống, lối sương về lặng lẽ.
Rồi mai mốt bên góc đời quạnh quẽ,
Nhớ về ngôi làng bé nhỏ hôm nay,
Khách có buồn nghe tròng mắt cay cay,
Nhìn tấm ảnh trong bàn tay run rẩy.
Đời lữ khách trăm năm rồi cũng vậy,
Hành trình dài, biết mấy trạm dừng chân.
Dẫu mai kia, trong bóng tối mộ phần,
Chắc gì chẳng chỉ là lần tạm ghé.
Cali, 3/2010
No comments:
Post a Comment