Cây Tuyết Ngoài Sân |
Cây tóc bạc đứng giữa trời nín lặng,
Người bâng khuâng: đầu ai trắng hơn ai?
Bước Đông sang, héo úa mảnh hình hài,
Đường cố quận sao mãi dài vạn dặm.
Sương tuyết đọng trên bờ môi mằn mặn,
Đôi chân già nằng nặng nẻo xa quê.
Ba mươi năm, thăm thẳm lối quay về,
Vương vấn mãi lời thề khi tách bến.
Đường tuyết phủ, nhìn bóng cây nghèn nghẹn,
Bao năm qua, vẫn thẹn với đất trời.
Cây bạc đầu, Xuân đến lại xanh tươi,
Nhưng lữ khách vẫn muôn đời tóc trắng.
No comments:
Post a Comment