Dạo:
Đêm đêm trong nghĩa trang hoài niệm,
Người xé khăn tang liệm bóng sầu.
Ca Dao Cũ
Ngày xưa nắng đỏ, mưa hồng,
Mây xanh, gió tím, phượng nồng dấu chân.
Tan trường áo trắng mờ sân,
Hoàng hôn lối hẹn tóc ngần ngại bay.
Bên người chửa ấm vòng tay,
Hoang mang đã sợ đến ngày mất nhau.
Sân ga lạnh nhớ con tàu,
Khói hờ hững xõa, sương dàu dàu bay.
Rượu đầy mà chẳng dám say,
Ngại khi tỉnh giấc, vòng tay mất người.
Ngờ đâu thế sự đổi dời,
Cánh chim thoắt đã cuối trời phiêu du.
Âm thầm nén chặt ba thu,
Bơ vơ ngõ tối, hoang vu lối ngày.
x
Vườn khuya trăn trở gót giày,
Tim quay quắt nhớ, lòng day dứt tìm.
Lạnh lùng gió bạt đường chim,
Con sông chín khúc, bóng chìm khúc nao.
Phòng đêm bối rối nghẹn ngào,
Hờn trăng đáy cốc, khóc sao đầu giường.
Đèn khuya rũ liệt chán chường,
Mặc chăn gối cũ dựa gương chờ người.
Trong tranh, tố nữ rã rời,
Vô tri mà cũng vẽ vời bể dâu.
Ngoài song vùn vụt vó câu,
Ai vui sáu nẻo, ai sầu một nơi.
Mượn lời sưởi ấm lệ rơi,
Ngờ đâu lệ lại thấm lời lạnh căm.
Khối sầu muốn xẻ làm trăm,
Dao cầm chẳng vững, cắt nhằm nỗi đau.
Khăn tang chít tạm đã nhàu,
Lang thang giọt máu bạc màu tìm vui.
Đêm đen cánh bướm ngủ vùi,
Lao xao giấc mộng, sụt sùi cơn mơ.
Trăng treo bến cũ đợi chờ,
Nào hay thuyền đã neo bờ bến xa.
Lá khô hỏi cội tre già,
Câu ca dao cũ bôn ba chốn nào.
Chân trần nhẵn lối chiêm bao,
Cơn mê kéo mãi, hư hao một đời.
Môi nhăn nhúm rách nụ cười,
Trên sông hoài niệm, bóng người về đâu.
Cali, 7/2010
No comments:
Post a Comment