Thursday, August 7, 2025

Ngỡ Em Là..

 Dạo:

     Ngỡ rằng gặp được tiên nga,

Ngờ đâu phải chịu xót xa thân già.  

   

Cóc cuối tuần:

 

        Ngỡ Em Là...

  (Nhân nghĩ về những mái đầu đã trắng phau

      phau mà vẫn ham vui và còn cứ "ngỡ...")

 

Tóc tai đà bạc trắng,

Húng hắng lết theo người,

Về nước để vui chơi,

Tìm mua lời dịu ngọt.

 

Trời thương cho trót lọt,

Phút chót được Ông Tơ,

Sai đứa học trò khờ,

Phất phơ làm phận sự.

 

Sững sờ nhìn thiếu nữ,

Rực rỡ tựa hoa xuân,

Bèn bủn rủn tay chân,

Nhịp tim dần tán loạn.

 

Ngỡ em là cánh nhạn,

Trót bỏ bạn xa bầy,

Tìm đến chốn này đây,

Cùng chia cay sẻ đắng.

 

Ngỡ em là ánh nắng,

Ghé chặng cuối đường trần,

Để sưởi ấm đôi chân

Đã hai lần biệt xứ.

 

Ngỡ em là tiên nữ,

Trót đánh vỡ chén quỳnh,

Nên phải bỏ thiên đình,

Linh đinh nơi trần thế.

 

Em ngọt ngào kể lể,

Bảo rằng trễ hơn không,

Rằng sâu tận đáy lòng,

Muốn cùng tôi chung lối.

 

Tôi vui mừng xiết đỗi,

Dốc trọn gói hành trang,

Cho em được vẻ vang

Cùng xóm làng, bè bạn.

 

Nhưng lúc hầu bao cạn,

Em đành đoạn xuống tay,

Thẳng thừng trở mặt ngay,

Không mảy may thương tiếc.

              x

          x      x

Giận mình xưa chẳng biết,

Cứ mải miết theo tình,

Nay ngắm lại thân mình,

Mới bình tâm vỡ lẽ.

 

Làm sao người gái trẻ,

Đẹp đẽ thích xa hoa,

Thương nổi một ông già

Thoáng nhìn đà thấy hãi.

 

Thầm trách mình khờ dại,

Ngồi băng lại vết thương,

Mà lòng vẫn vấn vương

Khúc đoạn trường dang dở.

           Trần Văn Lương

               Cali, 8/2025


Xin họa theo đoạn cuối bài thơ Cóc Cuối Tuần buồn nẫu ruột của anh Lương.

"Thầm trách mình khờ dại,
Ngồi băng lại vết thương,
Mà lòng vẫn vấn vương
Khúc đoạn trường dang dở."

Mặc người chê ngu dại
Ôm huyễn mộng luyến thương
Hồn già trót tơ vương
Mối oan tình lỡ dở

Yên Nhiên


Friday, June 27, 2025

Con Sẽ Về Đón Mẹ

 Dạo:

      Mẹ ơi, xin hãy yên lòng,

Con thề sẽ đón Mẹ trong ít ngày.

   

Cóc cuối tuần:

 

           Con Sẽ Về Đón Mẹ

     ( Người đàn ông, tuổi vừa mới qua ngưỡng cửa

     "cổ lai hy", đã phải lìa nhân thế, bỏ lại bà mẹ già

     hơn trăm tuổi mà mình đã lo chăm sóc bấy lâu nay.

     Không hiểu sao, chỉ ít ngày sau đó, người mẹ cũng

     nhắm mắt lìa đời, dù sức khỏe Cụ chưa đến nỗi nào.

     Phải chăng người con hiếu, vì sợ không có ai chăm

     sóc mẹ mình nên đã vội quay về đón Cụ? )

 

Phòng cấp cứu, người đàn ông thở hắt,

Biết giờ mình nhắm mắt sắp đến nơi,

Giây phút cuối bồi hồi,

Môi mấp máy như có lời muốn trối.

                         x

                     x      x

"Mẹ ơi Mẹ, con muôn vàn tạ lỗi,

Vì không còn nuôi nổi Mẹ từ đây.

Có đâu ngờ phần số quá đắng cay,

Khiến con phải bỏ chốn này trước Mẹ.

 

Con vẫn nghĩ, tuy con không còn trẻ,

Nhưng vẫn còn dư sức khỏe để lo

Cho mẹ già được hôm sớm ấm no,

Và thanh thản cho đến giờ phút cuối.

 

Nhưng trời cao đã gọi,

Con làm sao chống chỏi được Mẹ ơi,

Thật đau lòng phải đành đoạn bỏ rơi

Mẹ đơn độc giữa cõi đời ô trược.

 

Con nhớ mãi mấy mươi năm về trước,

Mẹ một mình xuôi ngược với đàn con.

Mặc xác thân chịu khổ cực mỏi mòn,

Vẫn kiên quyết luôn làm tròn chức phận.

 

Mẹ đã trải qua nhiều phen lận đận,

Từ quê nhà đến tận chốn lưu vong.

Chỉ khi con mình được sống thong dong,

Mới cho phép mình thôi không bận bịu.

 

Rồi sức khỏe đã bắt đầu suy yếu,

Mẹ dần dà tự lo liệu không xong.

May mắn thay, con vừa được ở không,

Nên có dịp tỏ bày lòng hiếu thảo.

 

Con biết Mẹ sợ vào nhà dưỡng lão,

Bèn quyết tâm, dù bữa cháo bữa rau,

Mẹ con mình phải sớm tối bên nhau,

Thầm dư biết sẽ bù đầu vướng bận.

 

Việc nuôi Mẹ, con một mình đảm nhận,

Anh chị em, người sống tận phương xa,

Kẻ lu bu việc sở với việc nhà,

Không thể đón mẹ già về chăm sóc.

 

Dẫu cuộc sống có khó khăn nặng nhọc,

Mẹ con mình luôn đùm bọc lấy nhau.

Vẫn tưởng rằng được sum họp dài lâu,

Nhưng định mệnh có ngờ đâu khắc nghiệt.

 

Đã đến lúc mẹ con mình ly biệt,

Làm sao lòng không thê thiết tái tê.

Nhưng Mẹ ơi, con xin hứa xin thề,

Bằng mọi giá, con sẽ về đón Mẹ."

                         x

                     x      x

Người con mất chỉ mới vài hôm lẻ,

Mẹ cũng an nhiên lặng lẽ lìa đời.

Phải chăng con, từ chốn mịt mù khơi,

Trở về đón mẹ như lời đã hứa?

              Trần Văn Lương

                  Cali, 6/2025


Friday, May 23, 2025

Trước Giờ Đưa Tiễn

 Dạo:

      Lò thiêu lửa cháy một khi,

Xác thành tro bụi, hồn đi chốn nào?

 

Cóc cuối tuần:

 

       Trước Giờ Đưa Tiễn

     (Nhân đi dự một đám tang)

 

Tôi nằm đó, chờ vô lò hỏa táng,

Tiếng cầu kinh buồn lãng đãng bay quanh.

Gió âm ti ngầm giở giọng đành hanh,

Làm lá úa trên cành khô quýnh quáng.

 

Xác lạnh ngắt, u buồn như dĩ vãng,

Hồn vật vờ còn lảng vảng trên cao,

Nhìn quan tài cùng ánh nến lao chao,

Dòng cảm xúc bỗng dạt dào vô hạn.

 

Khách đưa tiễn chỉ còn mươi đứa bạn,

Chục người quen, không quản ngại đường xa,

Ai nấy đều vì tình nghĩa thiết tha,

Đã nán lại cùng tang gia cầu nguyện.

 

Con đò gần tách bến,

Lòng quyến luyến khôn nguôi,

Trong từng giọt lệ rơi,

Cả một trời thương nhớ.

 

Cửa lò thiêu sịch mở,

Đã đến giờ kẻ ở, kẻ ra khơi.

Tôi muốn nhân cơ hội nói đôi lời,

Trước khi phải xa cõi đời tội nghiệt.

                   x

               x      x   

Xin cảm tạ những ai từng quen biết,

Dù sơ giao hay thân thiết lâu đời,

Phút cuối cùng đã chịu khó tới nơi,

Chân thành nói với tôi câu từ giã.

 

Xin cảm tạ những người dù xa lạ,

Nhưng tình cờ lỡ quá bước ngang đây,

Đã sẵn lòng dừng chân lại phút giây,

Chào nhau trước giờ chia tay vĩnh viễn.

 

Xin cảm tạ bạn bè dù thương mến,

Nhưng chỉ vì trách nhiệm ở phương xa,

Đành chia buồn, đăng báo, gửi vòng hoa,

Để tiễn bước kẻ ra đi lần cuối.

 

Xin cảm tạ những người xưa sớm tối

Luôn không ngừng bêu diếu lỗi lầm tôi,

Nhưng từ khi tôi mắt nhắm tay xuôi,

Đã nghĩ lại, ngưng buông lời chì chiết.

 

Xin cảm tạ, cuối cùng và trên hết,

Những người thân đã kiệt lực dày công,

Nuôi bệnh tôi suốt mười mấy năm ròng,

Dù khổ cực nhưng không hề than thở.

                   x

               x      x   

Chớp mắt chỉ còn đôi giây phút nữa,

Trong lò thiêu ngọn lửa sẽ bùng lên,

Cuối cùng rồi tôi cũng đã đến phiên

Phải đơn độc tiến về miền vô định.

 

Tôi chỉ tiếc rằng mình chưa "kiến tính", (*)

Trước khi giờ định mệnh điểm, than ôi,

Nên rồi đây, trong biển cả luân hồi,

Phải trở lại làm "cái tôi đáng ghét". (**)       

                Trần Văn Lương

                   Cali, 5/ 2025

 

Ghi chú:

 

(*) Kiến tính (hay tánh) là một thuật ngữ của Thiền tông,

chỉ sự giác ngộ, thấy được cái "bản lai diện mục" của mình.

Chữ kiến tánh được dùng trong 4 câu thơ tinh yếu của

Thiền tông do Tổ Đạt Ma để lại:

       Bất lập văn tự,

       Giáo ngoại biệt truyền,

       Trực chỉ nhân tâm,

       Kiến tánh thành Phật.

 

(**) Pascal: "Le moi est haïssable".

Sunday, May 11, 2025

Đừng Đợi Con

 Nhân ngày Lễ Mẹ, xin gủi đến quý anh chị một bài thơ về mẹ tôi viết cách đây đã khá lâu, lúc mẹ tôi còn sống.

Xin chúc quý anh chị một ngày Mother's Day an vui.

L

 

Dạo:

 

            Trăng sờn lụn tắt,

            Lặng vắt đầu non.

            Mẹ thức chờ con,

            Lệ mòn khóe mắt.

 

 

Cóc cuối tuần:

 

             Đừng Đợi Con

 

       Đèn chong cạn mấy canh rồi,

Mà sao mẹ vẫn thức ngồi đợi con.

       Trăng côi chợt khuyết chợt tròn,

Xanh xao nắng hạ, mỏi mòn sương đông.

       Bao năm mưa gió lệch dòng,

Thân già còm cõi ngóng trông từng giờ.

       Từ khi sóng dữ tràn bờ,

Hư hao vóc hạc, xác xơ thân cò.

       Tháng ngày chồng chất âu lo,

Cháo khoai bữa đói bữa no dối lòng.

       Đêm đêm dỗ giấc bềnh bồng,

Một mình một bóng nuốt dòng lệ pha .

                           x

       Con từ đến được phương xa,

Gót chân lang bạt, ngày qua đối ngày.

      Năm xưa chạy giặc mất bầy,

Phút giây đoàn tụ biết rày còn không.

       Ra đi nát dạ tan lòng, 

Đêm mơ sông Dịch, ngày trông núi Tần.

       Cơ trời nếu chẳng xoay vần,

Thì con đành chịu vùi thân xứ người.

       Hai vai nợ nước, nợ đời,

Hành trang sót lại một lời thề chung.

       Nước non gặp cảnh khốn cùng,

Dân lành xiềng xích lao lung đọa đày.

       Quê nhà, oán nghẹt đường mây,

Xa xôi đất khách lất lây đoạn trường.

       Không tài định bá đồ vương,

Con đành gắng gượng noi gương Di, Tề.

       Giặc còn, con sẽ không về,

Hiếu trung sao vẹn hai bề, mẹ ơi!

                         x

      Thương con, mẹ đã chịu lời,

Mà sao mẹ vẫn rã rời nhớ mong.

      Mỗi lần chó sủa bờ sông,

Giật mình, mẹ lại tựa song bần thần.

      Rồi khi lá rụng ngoài sân,

Nôn nao lại tưởng bước chân con gần.

       Lần quanh vườn trống, phân vân,

Nào hay đã cách mấy tầng sơn khê.

       Mẹ ơi, mẹ bảo đừng về,

Mà sao mẹ vẫn tái tê đợi chờ,

       Đợi từng tiếng động vu vơ,      

Chờ từng chiếc bóng vật vờ qua hiên.

       Bao năm mẹ chẳng chịu quên,

Sáng thương, tối nhớ, ngày đêm nhọc lòng.

       Mẹ ơi, đừng ngóng đừng trông,

Cầm như con đã biển Đông dập vùi.

       Cuối đời, con muốn mẹ vui,

Đừng cho tắt ngấm trên môi nụ cười,

       Đừng buồn theo tháng năm rơi,

Đừng cho nước mắt thay lời kinh đêm.   

                          x   

       Đêm dài, mẹ hãy ngủ yên,

Xem như con đã vượt biên chết chìm.

             Trần Văn Lương

Friday, May 2, 2025

Lãnh Tuyết Sầu - 冷 雪 愁

Dạo:

     Đông qua, Xuân ấm trở về,

Sao con tim vẫn não nề giá băng.

 

 

Cóc cuối tuần:

 

          

      ,

    滿  .

      ,

      .  

      ,

      .

      ,

      .  

                  

 

 

Âm Hán Việt:

 

      Lãnh Tuyết Sầu

Độc bộ đái sầu đáo tuyết san,

Lãnh hoa phiêu lạc mãn nham bàn.

Lâm trung, khê thủy hào man khúc,

Băng hạ, mộ bi ức cựu nhan.

Cử túc đăng đàn du viễn địa,

Hồi đầu sái lệ khấp hương quan.

Túng nhiên đông tận, dương ôn thịnh,

Vong quốc chi tâm vĩnh đống hàn.

            Trần Văn Lương

 

 

Dịch nghĩa:

 

            Nỗi Sầu Tuyết Lạnh

Một mình mang nỗi buồn đến núi tuyết

Hoa lạnh rơi (phủ) đầy đá núi.

Trong rừng, nước suối gào khúc nhạc man rợ,

Dưới nước lớp đá, mộ bia nhớ đến dung nhan cũ.

Cất bước bắt đầu đi thăm đất xa lạ,

Quay đầu nhỏ lệ thương khóc quê nhà.

Cho dù mùa đông hết, hơi ấm mặt trời hưng vượng,

(Nhưng) con tim (kẻ) mất nước vĩnh viễn lạnh cóng.

 

Phỏng dịch thơ:

 

      Nỗi Sầu Tuyết Lạnh

Bước lẻ gánh sầu vượt đỉnh cao,

Thạch bàn, hoa tuyết lượn xôn xao.

Nhôn nhao, nước suối trào tung tóe,

Lặng lẽ, mộ bia bể nghẹn ngào.

Chốn lạ, chân nhôn nhao rộn rã,

Quê xưa, hồn vật vã lao đao.

Lưu vong dù có bao Xuân ấm,

Lòng vẫn giá băng tự thuở nào.

              Trần Văn Lương

                 Cali, 5/2025

 

 

Lời than của Phi Dã Thiền Sư :

     Chân vui đất lạ sao lòng dạ vẫn xốn xang.

     Phong cảnh thì đâu đâu cũng chẳng khác biệt

gì nhiều nhưng tâm tình lữ khách thì chắc gì

ai đã giống ai.

     Trên quê người mùa Đông rồi sẽ đi qua và

mùa Xuân với nắng ấm lại về, nhưng lòng người

mất nước sao vẫn mãi lạnh căm.

     Hỡi ơi! 


Trong thinh lặng của đêm
(Họa thơ anh Lương)

Xuân về chim én lượn non cao
Ngùi nhớ quê hương một thuở nào 
Nửa thế kỷ trần thân biệt xứ 
Trời quen đất lạ gió lao xao
Lênh đênh năm tháng nhòa sương khói
Âm vọng từng đêm tiếng ngọt ngào
Của thác ngàn xưa thông réo rắt 
Ru hồn tử sĩ thoát binh đao

Yên Nhiên
1/5/2025

Xin kính họa:

 

      Nỗi Nhớ Niềm Thương

 

Nỗi nhớ niềm thương chất ngất cao,

Khi trời trở lạnh gió lao xao.

Xuân đào phố cũ còn thao thức?

Thu cúc vườn xưa vẫn ngạt ngào?

Bạn thiết nao nao dòng tản mác...

Người thân xơ xác kiếp lao đao...

Xứ này chan chứa bao hoa gấm

Sao mãi hoài vương vấn chốn nào?

              -Ai Cơ-

     Melbourne, 5/2025


Đỗ Chiêu Đức kính họa vận :

                                 Dạo :
                                                     Bao năm biển vẫn âm thầm,
                                               Năm mươi năm vẫn lạnh căm vô tình !


          異國愁                         DỊ QUỐC SẦU

      當春獨步望江山,     Đương xuân độc bộ vọng giang san,
      舊日蒼苔滿石盤。     Cựu nhật thương đài mãn thạch bàn.
      江水清清依往色,     Giang thủy thanh thanh y vãng sắc,
      山林寂寂展愁顏。     Sơn lâm tịch tịch triển sầu nhan.
      他鄉無意觀佳景,     Tha hương vô ý quan giai cảnh,
      異國歸心憶故關。     Dị quốc quy tâm ức cố quan.
      五十年前離別恨,     Ngũ thập niên tiền ly biệt hận,
      至今海水永...猶寒!  Chí kim hải thủy vĩnh... do hàn !
                       杜紹德                                 Đỗ Chiêu Đức

      - DỊ QUỐC SẦU : DỊ QUỐC là Nước lạ, Nước khác, không phải nước của mình. Nên DỊ QUỐC SẦU 異國愁 là "Nổi buồn khi đang ở nơi nước khác". là MỐI SẦU DỊ QUỐC !

* Nghĩa bài thơ :
                     NỔI BUỒN NƠI DỊ QUỐC
     - Đang lúc mùa xuân một mình thả bộ để ngắm cảnh núi sông.
     - Những đám rêu xanh ngày cũ vẫn còn bám đầy trên các mặt đá núi.
     - Nước sông thì vẫn trong xanh như màu sắc của dạo nào... Chỉ có...
     - Rừng cây trong núi thì vẫn vắng lặng như đượm vẻ u buồn.
     - Kẻ tha hương không có lòng dạ nào để ngắm cảnh xuân đẹp đẻ cả !
     - Ở nơi đất lạ nầy lòng luôn nhớ đến cố hương nên luôn muốn trở về quê.
     -...và cũng luôn nhớ đến cái hận phải chia ly của năm mươi năm trước...
     -...mãi cho đến ngày hôm nay, nước biển vẫn cứ mãi lạnh căm vô tình !... 

* Diễn Nôm : 
                          DỊ QUỐC SẦU

                Đang xuân thả bộ ngắm non sông,
                Ngày cũ rêu xanh đá phủ lồng.
                Nước vẫn trong veo như biếng ngắm...
                Núi luôn vắng lặng vẻ buồn trông...
                Tha hương chẳng thiết nhìn phong cảnh,
                Cố quốc mơ về nhớ Tổ tông...
                Năm chục năn qua ly biệt hận,
                Đến nay nước biển vẫn căm căm !!!...
    Lục bát :
                Ngày xuân dạo ngắm núi sông,
                Thẩn thơ núi đá phủ lồng rêu xanh.
                Nước trong leo lẻo vờn quanh,
                Núi rừng yên ắng như tranh gợn sầu.
                Tha hương nào thiết gì đâu,
                Mơ về cố quốc nghe sầu mênh mang,
                Năm mươi năm hận ly tan,
                Đến nay nước biển như càng lạnh căm !

   ... Tích thời nhân dĩ một, Kim nhật thủy do hàn 昔時人已沒, 今日水猶寒 ! Người xưa tuy đã khuất bóng rồi, nhưng hôm nay dòng nước vẫn bồi hồi lạnh căm một cách vô tình ! Nhấn chìm biết bao nhiêu là người, vật, thuyền bè... nhưng mặt nước vẫn luôn luôn như bình thản, như rất vô tình... Chả trách nhà thơ Thâm Tâm đã viết :

                  Sông Hồng chẳng phải đưa sông Dịch,
                  Ta ghét hoài câu : Nhất khứ hề !...

       Tất cả mọi việc trên đời muốn có được, đều phải trả giá, huống hồ là TỰ DO !!!

Wednesday, January 29, 2025

 Đầu Năm Tự Thán

Rắn bên thềm khọt khẹt,

Rồng hết còn toe toét.

Đón Tết, dạ bần thần,

Mừng Xuân, thân lẹt đẹt.

Say, hò hét rã rời,

Tỉnh, nói cười xoen xoét.

Mải quét với lau nhà,

Nồi rau đà khét lẹt. 

    Trần Văn Lương

  Cali, Mùng Một Tết

        Ất Tỵ 2025


Xin kính họa

Rồng đi Rắn đến  

 

Lửa rồng còn khét khẹt,

Lồi mắt gần như toét ...

Nối nghiệp, rắn loi choi

Lên ngôi, đầu đét đẹt ...

Dân tình hết sục sôi?

Chính giới thôi xoen xoét?

Vận hội mới dâng trào

Dưới ánh sao lét lẹt?

 

    Ai-Cơ Hoàng-Thịnh

Melbourne, Mùng Một Tết

        Ất Tỵ 2025                    


Cung Chúc Tân Xuân

Người & vịt

Sập, chiếu khét khèn khẹt
Lim dim đôi mắt toét
Say lử thử lừ thừ
Bên bàn đèn leo lét
Nhà tịnh không bóng người 
Lăng xăng con vịt đẹt
Quanh quẩn mé vườn sau
Săn mồi trùn mổ xoét

Yên Nhiên
(Mùng Một Tết Ất Tỵ)